Review Truyện Phế Hậu Tướng Quân

by admin

PHẾ HẬU TƯỚNG QUÂN

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Thể loại: Cổ đại, cung đình, #TOP 2 TRA NAM, nam hoàng đế tâm cơ uy quyền tàn nhẫn × nữ tướng quân anh dũng bản lĩnh si tình, ngược thân, NGƯỢC LUYẾN TÀN TÂM, trước ngược nữ sau ngược nam, SE.

Độ dài: 13 chương

Tình trạng: Hoàn edit.

******

WARNING ❗❗❗

1. Bài review có spoil nội dung truyện.

2. Bộ truyện này không dành cho những bạn có trái tim yếu đuối, bởi vì đây là một tác phẩm RẤT NGƯỢC, nam chính CỰC KÌ TRA, là TOP 2 TRA NAM được độc giả bình chọn, chỉ sau TOP 1 Phó Thận Hành của “Vật Trong Tay”.

Hiện tại TOP 1 Phó Thận Hành và TOP 2 Mộ Dung Viêm trong BXH tra nam vẫn đang gây ra nhiều ý kiến trái chiều, cũng như mức độ quan tâm của độc giả vô cùng lớn. Bởi theo như mn phân tích thì hai nam chính này đều xứng đáng vị trị cao nhất. Còn bạn, bạn nghĩ như thế nào ạ?

3. Bài viết mang ý kiến chủ quan của reviewer, thế nên có thể gây khó chịu cho một số bạn đứng về phía nam chính, vui lòng cân nhắc kĩ trước khi đọc.

******

Mạng của Tả Thương Lang, là do Mộ Dung Viêm cứu. Tên của Tả Thương Lang, là do Mộ Dung Viêm đặt. Tả Thương Lang có thể trở thành một đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng, là do một tay Mộ Dung Viêm rèn giũa. 

Và, cái chết của nàng, cũng là do chính hắn, do sự ích kỷ bạc nhược của hắn mà ra.

Năm Mộ Dung Viêm 14 tuổi, trong một lần lên núi, hắn tìm thấy Tả Thương Lang giữa một bầy chó sói, liền đưa nàng vào trại huấn luyện. Trại huấn luyện là nơi mà kẻ mạnh mẽ và hung tàn nhất sẽ được sống sót, còn những kẻ yếu ớt sẽ bị giẫm đạp mà chết không toàn thây. 

Cuối cùng, ba người chiến thắng là Tả Thương Lang, Lãnh Phi Nhan và Dương Liên Đình.

Sau khi xuất sư, Dương Liên Đình trà trộn vào tông giáo, Lãnh Phi Nhan phiêu bạt giang hồ, còn Tả Thương Lang ở lại bên cạnh Mộ Dung Viêm, dốc cạn tâm sức của bản thân giúp hắn gầy dựng nên giang sơn xã tắc.

Ban đầu, Mộ Dung Viêm vốn dĩ không phải là Thái Tử của Viêm Triều. Ngày đó, tiên hoàng lập con trai cả Mộ Dung Nhược làm Thái Tử, mời Bạch Đế về làm thầy, dạy Thái Tử đạo trị nước, dạy nhị hoàng tử Mộ Dung Viêm cách bảo vệ quốc gia. 

Mộ Dung Viêm từ khi sinh ra tính tình cao ngạo, cao ngạo đến mức không màng tới vương vị, nên tình cảm huynh đệ vốn rất thuận hòa. 

Từ nhỏ, Mộ Dung Nhược và Mộ Dung Viêm đã thân thiết với Khương Bích Lan, con gái của Hữu thừa tướng. Mộ Dung Viêm và Khương Bích Lan vốn là một đôi, tình cảm sâu nặng ngọt ngào. Mộ Dung Viêm chẳng màng hết thảy, chỉ một lòng mong được lấy Khương Bích Lan làm vợ, một đời an phận vì Thái Tử mà bảo vệ giang sơn.

Thế nhưng, Hữu thừa tướng vì muốn củng cố địa vị của bản thân, nên đã gả con gái cho Mộ Dung Nhược. Khương Bích Lan nào dám làm trái ý cha, ngầm thừa nhận hôn sự với Thái Tử đương triều. Cũng vì lẽ đó, Mộ Dung Viêm và Mộ Dung Nhược huynh đệ tương tàn. Mộ Dung Viêm dường như phát điên, ngấm ngầm dụng binh làm phản, lật đổ Thái Tử, giành lại mỹ nhân, cướp đi ngai vàng.

Con đường bước lên vương vị của Mộ Dung Viêm, do một tay Tả Thương Lang trải thảm.

Không có Tả Thương Lang, Mộ Dung Viêm vĩnh viễn không thể khiến tất cả quần thần trong triều tâm phục khẩu phục đứng về phe hắn.

Tả Thương Lang là một mãnh tướng, bốn lần liên tiếp đánh bại Thái Tử, trong vòng ba tháng công thành đã chiếm được vô số địa giới. Đối với quân binh của Mộ Dung Nhược, nếu chủ động đầu hàng, nàng không những không giết, mà còn phục chức, thu nạp họ vào quân doanh. Chỉ trong một thời gian ngắn, danh tiếng của nàng đã lan xa. Mộ Dung Viêm thấy Tả Thương Lang được người người kính nể, liền lập nàng làm phi, khiến đám quan viên già vẫn còn đắn đo hoàn toàn thay đổi cái nhìn về hắn.

Vì Mộ Dung Viêm, Tả Thương Lang quên đi thân phận nữ nhi, cả đời không biết tô son điểm phấn, quanh năm mặc áo giáp bán máu nơi sa trường khốc liệt. 

Vì Mộ Dung Viêm, Tả Thương Lang trao thân mình cho hắn, học cách tiếp nhận sự thô bạo của hắn, học cách thỏa mãn nhu cầu của hắn.

Vì Mộ Dung Viêm, Tả Thương Lang chấp nhận trở thành thế thân cho người hắn yêu, không oán không hận, không hờn không trách. Cho dù trong lúc hai người ân ái hắn không ngừng nhắc tên nàng ta.

Hắn chỉ để tâm đến người trong lòng, chẳng màng nàng sống chết ra sao. 

Nàng khổ sở, nàng sợ hãi đến đâu, cũng không bì được với một cái nhíu mày của người ấy.

Nàng chỉ là vai phụ nhạt nhòa trong cuộc đời hắn mà thôi, Khương Bích Lan dịu dàng mềm mại mới là người hắn yêu toàn tâm toàn ý. 

Vì Khương Bích Lan, hắn gán cho Thương Lang cái mác nữ nhân lăng loàn, đường đường chính chính phế truất ngôi vị Thái Tử phi của nàng để nàng ta được lên làm Hoàng Hậu.

Vì Khương Bích Lan, hắn không chút do dự giam nàng vào Thiên Lao, lúc thả nàng ra cũng là vì cần nàng lên đường đi dẹp loạn.

Vì Khương Bích Lan, hắn đẩy nàng vào cung của quân địch, dù biết nàng sẽ bị chúng hành hạ, giày vò.

Sau khi Thương Lang đi rồi, hắn ôm Khương Bích Lan lúc này đã bình an trong tay, lại cảm thấy tim mình đau như cắt. 

Đau như cắt, đau như cắt sao? 

Có đau bằng những gì nàng đã phải chịu đựng hay không? 

Có đau bằng những gì hắn đã tàn nhẫn gây ra cho nàng hay không? 

Có đau bằng một người mẹ mất đi đứa con đầu lòng hay không? 

Có đau bằng nàng, khi bị tước bỏ cả thiên chức làm mẹ thiêng liêng mà bậc nữ nhi được ông trời ban tặng hay không?

Mộ Dung Viêm, hắn không xứng được nàng yêu thương, không xứng được ôm nàng trong lòng, không xứng để nàng hi sinh nhiều như thế. Loại người như hắn, tất cả những từ ngữ nhơ nhớp bẩn thỉu nhất trên đời này vẫn chưa đủ để người khác có thể hình dung.

Mộ Dung Viêm cứu sống nàng, vậy có quyền chà đạp nàng sao? 

Mộ Dung Viêm cứu sống nàng, vậy có quyền phế đi cánh tay của nàng sao? 

Mộ Dung Viêm cứu sống nàng, vậy có quyền bắt nàng phải hy sinh vì người hắn yêu sao? 

Nhưng vì Mộ Dung Viêm là người nàng yêu, nên nàng cho phép hắn làm tất cả những điều đó mà chưa từng oán hận. 

Tả Thương Lang, nàng thật ngốc, không biết tự thương lấy mình, vậy ai sẽ thay nàng gánh mọi đớn đau? Không biết tự thương lấy mình, vậy ai sẽ xót thương cho nàng cơ chứ? Nói trắng ra thì quá đỗi đau lòng, nhưng đối với nam nhân mà nàng đã hết lòng hy sinh đó, nàng chỉ là một thú vật nuôi để trông nhà mà thôi. 

“Chủ thượng, nó rất sợ. Mỗi ngày, nó đều nói với thần nó rất sợ.” 

“Ai?” 

Tả Thương Lang lấy tay hắn đặt lên bụng mình, hắn chợt rõ ràng, “Nhưng thần thật vô dụng, không cách nào bảo vệ nó.” 

Mộ Dung Viêm trước giờ không biết, có một loại đau đớn thấm ra từ tận đáy lòng: “Đừng sợ, đã không sao rồi.” 

“Nó chỉ sống được ba ngày. Chúng dùng nước sôi dội lên người thần, nước thật sự rất nóng, thần van xin, nhưng chúng nghe không hiểu …” 

Sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng không ôm lấy hắn: “Thần gọi tên người suốt, thần vẫn hy vọng mong manh chủ thượng yêu thần, dù chỉ một chút thôi, chủ thượng sẽ phái người đến cứu thần, như vậy có lẽ nó sẽ không chết.” 

“Đừng nói nữa, A Tả.” 

Mộ Dung Viêm ôm chặt, toàn thân nàng run lên như chiếc lá rụng mùa thu: “Sau này sẽ không như vậy nữa, ta hứa.” 

Hắn hứa, hắn nói là hắn hứa với nàng ư? Ngôi vị đã sắc phong còn có thể phế truất, vậy một lời hứa trong giây phút ăn năn thì có nghĩa lý gì? Từng lời hắn nói, từng hành động hắn làm, tất cả đều nực cười đến đáng khinh. 

Hắn đã hứa rằng nàng sẽ

không bị tổn thương nữa, vậy tại sao lại im lặng đứng nhìn Khương Bích Lan hành hạ nàng? Cho dù nàng đã hoảng loạn gào thét cầu xin hắn, hắn vẫn quay lưng bỏ đi mà không nói một lời. Lời hứa của hắn, cũng giống như con người hắn, bạc bẽo, dơ bẩn và rẻ mạt đến tột cùng.

Mộ Dung Viêm có yêu Tả Thương Lang không? Có lẽ có. Nhưng hắn yêu bản thân mình hơn, hắn yêu giang sơn của hắn hơn, hắn yêu thể diện của hắn hơn. Hắn yêu Tả Thương Lang đấy, nhưng hắn yêu quá khứ với Khương Bích Lan hơn. Không phải yêu Khương Bích Lan, mà là yêu quá khứ có Khương Bích Lan trong đó. 

Từ nhỏ, Mộ Dung Viêm đã sống trong hoàng cung lạnh lẽo đầy mưu kế thâm sâu hiểm độc. Thế nên, lần đầu được nếm trải cảm giác ngọt ngào ấm áp của tình yêu, hắn liền cảm thấy đó là những gì quý giá và thiêng liêng nhất, cố chấp muốn giữ mãi cho riêng mình. 

Sau này, cho dù tình yêu không còn nữa, thì cảm giác trân trọng vẫn vẹn nguyên. Cho dù tình yêu không còn nữa, hắn vẫn không nỡ bỏ rơi Khương Bích Lan, không nỡ vứt bỏ quá khứ đã vì nàng ta mà trở nên rực rỡ sắc màu. 

Vì hắn, vì sự tham lam và ti tiện của hắn, mà Tả Thương Lang bị kéo vào vòng xoáy khốc liệt do một tay hắn tạo ra, không thể trốn chạy, cũng không thể chiến đấu, chỉ có thể gồng mình chịu đựng đau đớn, chờ đợi cái chết ngày một đến gần. 

Một chữ “yêu”, lấy đi của Thương Lang quá nhiều. Nàng yêu hắn hết lòng, kết cục cũng chỉ toàn đau thương. Nàng vì hắn mà hy sinh nhiều như thế, cuối cùng vẫn phải chết đi trong tuyệt vọng và cô liêu đến tận cùng. 

Một bình rượu trắng cùng gió thu hiu quạnh, trái tim hóa đá và cơ thể chằng chịt vết thương, trăng trên trời rẽ mây nhìn Thương Lang rời xa trần thế, có lẽ cũng xót xa cho số phận cay đắng và bi thương của một nữ nhân lỡ yêu sai người…

******

Công bằng mà nói, thì Mộ Dung Viêm đã từng có một quá khứ đáng thương. Mẫu thân hắn vốn là một sủng phi của tiên hoàng, lại vì một phút lỡ lời mà bị ban cho rượu độc. Khi đó, Mộ Dung Viêm không thể làm gì, nhưng hắn đã thề rằng nữ nhân của hắn sau này sẽ không như mẫu phi.

Thế nên, khi thấy Khương Bích Lan ở trước mặt hắn mà rơi nước mắt, hắn vì nghĩ đến mẫu phi nên đã cho phép nàng ta hành hạ Thương Lang. 

Đối với Mộ Dung Viêm, Khương Bích Lan là nữ nhân của hắn, vậy Tả Thương Lang là gì? Vẫn chỉ là một sủng vật như hắn từng nói hay sao, vậy tại sao hắn lại hứa rằng sẽ không để nàng phải đau nữa? Hứa hẹn, thề ước, chỉ nên là hành động mà một bậc quân tử dành cho nữ nhân trong lòng mình.

Chính Mộ Dung Viêm cũng không hiểu được trái tim mình, nên hắn dây dưa với cả Tả Thương Lan và Khương Bích Lan cùng một lúc. Hắn đê tiện, nhưng cũng thật đáng thương. Hắn không xác định được người mình yêu, nên cuối cùng để lỡ mất người ấy. Khi Thương Lang không còn trên đời này nữa, hắn mới biết ai là người hắn muốn ở bên trọn kiếp người.

Mộ Dung Viêm là một Hoàng Đế tốt. Sau khi Thương Lang qua đời, người ta không thấy rõ được thái độ của hắn. Hắn không quỵ lụy, không bỏ bê triều chính, cũng không lui đến cung của Thương Lang nữa. 

Chỉ là, mỗi năm sau đó, khi tế lễ ở hoàng lăng, hắn đều ra lệnh cho quần thần lui đi trước. Có người to gan quay đầu nhìn lại, liền thấy vị hoàng đế nổi danh tàn nhẫn và lạnh lùng đó khẽ khàng áp trán lên một tấm bia mộ, nước mắt không ngừng tuôn rơi…

Nhưng một đời chìm trong thương nhớ, dằn vặt và khổ đau, sự trừng phạt đó liệu đã đủ hay chưa, với những gì hắn từng gây ra cho một người đã yêu thương và hết lòng hy sinh cho hắn?

 

Link đọc https://truyen5z.net/phe-hau-tuong-quan

You may also like

Leave a Comment