Review Truyện Sói Tới Rồi

by admin

REVIEW TRUYỆN SÓI TỚI RỒI

Tác giả: Loan

Thể loại: Hiện đại, nam tài giỏi đẹp trai nhiều tiền – nữ tâm cơ giảo hoạt thực dụng x, nam thâm tình, gương vỡ lại lành, có HHHHHH, nam nữ đều sạch, ngược tâm, ngược nam, HE

Độ dài: 100 chương + NT

Tình trạng: Hoàn

Link đọc  https://truyen5z.net/soi-toi-roi

******

Ở phía Tây thủ đô London hoa lệ, có một quảng trường có cái tên rất lạ: “Notting Hill”. “Notting Hill” dịch ra tiếng Trung là Nặc Đinh Sơn. Nặc Đinh Sơn có cái tên như thế, là bởi cô đã bị vứt bỏ tại nơi này.

Nhiều năm về trước, một người phụ nữ người Anh tên là Susan đã tìm thấy một đứa trẻ trong một thùng đựng táo, liền đem cô bé ấy về nuôi nấng, dạy dỗ như con gái ruột. Mặc dù luôn được yêu thương, nhưng Nặc Đinh Sơn vẫn lớn lên trong sự dè dặt và sợ hãi. Từ bé, cô đã biết tính toán thiệt hơn, lo được lo mất, bởi cô sợ rằng Susan sẽ vì quá nghèo khó mà vứt bỏ cô. Cô luôn cố gắng học hành thật giỏi để lấy lòng người lớn, trở thành niềm tự hào của cả gia đình. 

Thế nhưng, sự nghèo khó giống như một con quái vật không ngừng giày vò những con người khốn khổ, đáng thương, từng bước nhấn chìm tất cả hi vọng mong manh trong đống bùn lầy nhơ nhớp. 

Vì tiền, mà Susan cùng đứa con cả của bà, người Nặc Đinh Sơn luôn coi là chị gái đã qua đời một cách thương tâm. Trước khi Susan ra đi, Nặc Đinh Sơn đã hứa với bà rằng sẽ chăm sóc cho Klein, con gái út của bà thật tốt, nhất định sẽ giúp con bé sống được đến tuổi hai mươi, thậm chí là lâu hơn nữa.

Klein, nghĩa là rực rỡ, đó là cái tên mà Nặc Đinh Sơn đã đặt cho con bé. Thế nhưng cuộc đời của con bé, lại ảm đạm đến đau lòng. 

Từ khi ra đời, Klein đã mắc phải hội chứng Progeria. Người mắc hội chứng này sẽ bị lão hóa sớm, những đứa trẻ sẽ bị rụng răng, rụng tóc, trên mặt xuất hiện nếp nhăn như người già và hiếm người có thể sống được tới tuổi hai mươi. Progeria xuất hiện với tỉ lệ rất thấp, chỉ khoảng 1 trên 8 triệu trẻ. Vậy mà căn bệnh quái ác này, lại đeo bám cô bé Klein bé nhỏ, đáng thương.

Nặc Đinh Sơn đã từ bỏ ngôi trường đại học danh giá để đi làm kiếm tiền cho Klein được sống trong môi trường tốt nhất. Cho dù mệt mỏi, cho dù tủi nhục, cô vẫn luôn treo một nụ cười giả dối trên môi.

Nặc Đinh Sơn được những người xung quanh vô cùng yêu quý, bởi cô kiên cường, tài giỏi và luôn luôn tươi cười. Trong mắt họ, cô là một cô bé lọ lem, mong rằng một ngày nắng đẹp nào đó, cô sẽ gặp được chàng hoàng tử của đời mình.

Ở Notting Hill có lưu truyền một câu nói thế này: “Thượng đế thiên vị Notting Hill hơn, ánh mặt trời ở đây rực rỡ hơn đường phố ngoài kia”.

Và vào một ngày trong tuần đầu tiên của tháng Tư năm 2010, bên quảng trường Notting Hill, Nặc Đinh Sơn gặp được một người đàn ông còn đẹp hơn cả ánh mặt trời ở nơi đó.

Nặc Đinh Sơn thầm nghĩ, rằng Thượng Đế chắc hẳn rất yêu thương người đàn ông này. Dưới ánh nắng dịu dàng của quảng trường Notting Hill, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt hoàn mỹ thật khiến người ta muốn lưu lại dấu ấn trong tim cả đời.

Dưới ánh nắng dịu dàng của quảng trường, “nàng lọ lem” Nặc Đinh Sơn phải lòng “chàng hoàng tử” Trình Điệp Qua ôn hòa và tuấn tú.

Nặc Đinh Sơn thường nghe người ta nói, đó chính là nhất kiến chung tình. Chẳng vì sao cả, chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thoáng qua, với một cái liếc mắt vô tình nào đó, ta đem lòng yêu ai đó mà chẳng có lý do gì.

Chẳng bao lâu sau đó, Nặc Đinh Sơn gặp lại Trình Điệp Qua. Vì một số lí do, mà cô và anh có rất nhiều cơ hội ở bên nhau, Trình Điệp Qua dần coi Nặc Sinh Sơn là bạn, rồi sau đó xảy ra một sự cố, khiến hai người họ chính thức trở thành người yêu.

Đối với Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn là cô gái kiên cường và bản lĩnh, nhạy cảm, thông minh và thấu hiểu lòng người. Cô không bao giờ làm phiền anh, luôn ngoan ngoãn ở bên anh khi anh mải mê làm việc mà không kêu ca hay than vãn. Cô chỉ muốn hai đầu lông mày của anh không nhíu chặt nữa, muốn anh nở một nụ cười với cô. Nụ cười thật lòng thật dạ, chứ không phải nụ cười ôn hòa đầy giả dối mà anh luôn bày ra trước mắt mọi người.

Thế nhưng khi ấy, Trình Điệp Qua đã quá vô tâm, không để ý đến những hành động nhỏ nhặt mà tinh tế của cô, không biết rằng cô luôn cố làm mọi cách để khiến anh vui lòng. 

Và rồi, ngày đầu tiên của tháng Tám năm 2010, cô nói lời tạm biệt với anh. 

Tạm biệt anh, tạm biệt Trình Điệp Qua, tạm biệt mối tình đầu em yêu tha thiết.

“Susan, con đã bị Emma lừa là chia tay vào ngày hôm nay sẽ rất dễ dàng quên được, bởi vì bi thương khi chia tay sẽ được nụ cười của rất nhiều người chia sẻ bớt, bốc hơi hết, nhưng thực tế không phải như vậy, chia tay ở đây vào ngày này con thấy giống như là một lựa chọn sai lầm”.

“Susan, con rất yêu anh ấy. Thời điểm con nói chia tay với anh ấy con đã biết con yêu anh ấy đến thế nào rồi. Bởi vì câu chia tay kia ngay khi thốt ra từ miệng con thì con phát hiện ra con đã bắt đầu nhớ anh ấy rồi”.

Dừng lại một chút, cô gái lại tiếp tục nói:

“Xin lỗi, Susan, ngày mai con muốn rời khỏi chỗ này. Đừng lo, con sẽ chăm sóc tốt cho mình, nhưng một ngày rất rất lâu sau này con vẫn sẽ trở lại đây”.

******

Hai năm sau, khi Trình Điệp Qua gặp lại Nặc Đinh Sơn, cô đã trở thành người yêu của Vinh Tuấn, một người bạn thân thiết của Trình Điệp Qua, cũng là một nghệ sĩ vĩ cầm danh tiếng. 

Cô ăn mặc theo phong cách anh ta yêu thích, trang điểm xinh đẹp sánh bước bên anh ta. Mái tóc ngắn đã vì anh ta mà nuôi dài, suôn mượt óng ả. Nhìn thấy anh, cô tỏ ra không quen biết, ánh mắt lạnh nhạt hững hờ, nụ cười giả tạo luôn treo sẵn trên môi.

Trình Điệp Qua ghét nhìn thấy Nặc Đinh Sơn như vậy. Anh ghét thấy cô vì người khác mà xinh đẹp, anh ghét thấy cô tay trong tay cùng người khác. Dù biết là sai trái, nhưng anh vẫn muốn tranh giành. 

Bởi anh biết rằng Nặc Đinh Sơn không hề yêu Vinh Tuấn, mà chỉ cảm kích vì anh ta đã giúp đỡ cô. 

Bởi anh biết rằng Đinh Nặc Sơn không hề yêu Vinh Tuấn, mà anh mới chính là nơi trái tim cô hướng về.

“Vừa rồi nói nhiều như vậy thật ra là cái cớ của tôi. Học tỷ, tôi bỏ không được cô ấy. Hai ngày nay cái gì tôi cũng không làm được, tôi chỉ làm một việc duy nhất đó là ngồi ở trong boong tàu ngây người nhìn ra biển lớn. Sau đó tôi tự thuyết phục chính mình hãy đem tất cả mọi thứ giao cho vận mệnh định đoạt. Tôi tìm một đồng tiền xu, mặt trước là quên cô ấy, mặt sau là đi tìm cô ấy. Kết quả là tôi đã tung được mặt sau. Tôi đã đem đồng tiền này quăng vào trong biển, sau đó gọi điện thoại cho chị. Học tỷ, cho dù A Tuấn cầu hôn thành công tôi nghĩ tôi vẫn cứ muốn mang cô ấy từ bên cạnh cậu ấy đi.”

Nhưng Nặc Đinh Sơn đâu thể chỉ sống vì bản thân mình. Sau lưng cô còn có cả Klein tội nghiệp đang phải cố gắng giành giật mạng sống từng ngày. Cô đã hứa với Susan sẽ bảo vệ cho Klein thật tốt, cô không thể ích kỉ chạy theo tình yêu của bản thân mà bỏ mặc đứa trẻ cô yêu thương nhất trên đời.

Trình Điệp Qua đã đánh giá quá thấp Nặc Đinh Sơn. Cô giảo hoạt và thông minh hơn anh nghĩ,

cũng tàn nhẫn và tuyệt tình hơn bất cứ ai. Trình Điệp Qua thua rồi, thua vì đã yêu cô sâu sắc, thua vì mãi mãi không thể quên cô, thua vì không đành lòng thấy cô ở bên người khác. Anh sai rồi, sai vì đã yêu cô điên cuồng như thế. 

“Lúc còn nhỏ Nặc Đinh Sơn đã hỏi Susan khi đàn ông đau khổ có gào khóc giống như phụ nữ không?” “Không có, đàn ông có thói quen đem sự đau thương giấu vào trong đáy mắt”.

Susan đã miêu tả với Nặc Đinh Sơn bà đã gặp qua người đàn ông có dáng vẻ bi thương nhất: Đó là một người đàn ông tham gia vào đám tang của vợ mình, ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc ngay ngắn, cằm nhẵn bóng, bày tỏ ý cảm ơn trước mỗi người tới tham gia tang lễ, đợi đến khi tất cả mọi người rời đi ông ấy vẫn như cũ đứng trước bia mộ mỉm cười với bức ảnh của vợ mình. Khi ông ấy mỉm cười với người vợ đã mất sự bi thương nhảy vào đáy mắt của ông ấy, sự bi thương này cũng giống như bộ lễ phục trên người của ông ấy, là màu đen.

Khi Trình Điệp Qua ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy màu sắc của sự bi thương, là màu sắc bộ lễ phục của mọi người trong tang lễ.”

******

Năm 2014, ở Bắc Kinh, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua lại gặp nhau lần nữa. Dáng vẻ của Nặc Đinh Sơn bây giờ vô cùng thảm hại: lôi thôi, nhếch nhác và gầy đến trơ xương. 

Trình Điệp Qua đã cố tỏ ra lạnh lùng và tàn nhẫn, anh tìm mọi cách để đuổi cô đi khỏi Bắc Kinh, để cô tránh anh càng xa càng tốt. 

Nhưng khi một người bạn nói với anh rằng, trên cổ tay của cô có một hình xăm tinh xảo, hình xăm đó dùng để che đi phần nào những vết sẹo trên tay cô. Nhìn kỹ vào những vết sẹo chằng chịt lên nhau ấy, người bạn đó của anh thấy được rằng cô đã từng tự tử ít nhất ba lần. 

Khi Trình Điệp Qua nghe được những lời ấy, anh gần như phát điên. 

Thời gian qua cô đã sống khổ sở ra sao cơ chứ? Điều gì đã khiến một cô gái kiên cường như cô tìm đến cái chết ít nhất ba lần? Anh đã bỏ lỡ bao nhiêu? Và đâu là điều cô luôn giấu kín? 

Người con gái anh hết mực yêu thương ấy, rốt cuộc đã phải gánh chịu những gì?

Khi Trình Điệp qua biết được tất cả những chuyện đã xảy ra, anh mới biết, hóa ra con người ta có thể đau đến mức này. Anh từng nghĩ, rằng nỗi đau năm đó cô gây ra cho anh đã là tận cùng của đau đớn, thế nhưng ngày hôm nay, khi sự thật được phơi bày trước mắt, trái tim anh còn đau gấp ngàn vạn lần. 

Quãng đời còn lại, anh sẽ dùng tất cả để bù đắp cho cô, sẽ yêu chiều cô như công chúa, sẽ vĩnh viễn ở bên cô, sẽ không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Tình yêu không chỉ thể hiện trên vài câu nói, mà thời gian sẽ là minh chứng thiêng liêng nhất trên đời.

******

“Nặc Nặc, sau này anh sẽ không làm chuyện gì khiến em giận nữa, em bảo anh đi hướng Đông thì anh không dám đi hướng Tây, em bảo anh đi hướng Tây thì anh sẽ không dám đi hướng Đông. Nếu Nặc Nặc muốn làm phụ nữ xấu thì anh trở thành người đàn ông xấu để xứng đôi với em, nếu Nặc Nặc muốn làm phụ nữ tốt thì anh sẽ trở thành người đàn ông tốt, nếu Nặc Nặc ghét ai thì anh sẽ ghét người đó vô điều kiện, nếu Nặc Nặc thích ai thì anh sẽ thích người đó vô điều kiện, đương nhiên điều kiện đầu tiên là người Nặc Nặc thích không được là đàn ông. Nếu Nặc Nặc nhìn ai không hợp mắt thì anh phải có trách nhiệm loại trừ người đó, nếu Nặc Nặc giận anh thì anh phải có trách nhiệm trong vòng năm phút làm cho Nặc Nặc nguôi giận, nếu trong năm phút anh không làm được thì Nặc Nặc có thể dựa theo cách của em mà phạt anh. Nặc Nặc, anh đã nghĩ tới khả năng trừng phạt cao nhất với anh, cách hữu hiệu nhất chính là em mặc váy ngủ gợi cảm ngủ trên giường, còn anh ngủ dưới sàn nhà, như vậy là có thể khiến cho anh dục hỏa thiêu thân. Nặc Nặc…”

You may also like

Leave a Comment