Review Truyện Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

by admin

SỰ MỀM MẠI DƯỚI QUÂN TRANG

Tác giả: Chiết Chỉ Mã Nghị
Thể loại: Hiện đại, quân nhân, bác sĩ quân nhân x bộ đội đặc chủng, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, nhẹ nhàng, HE.
Độ dài: 56 chương + 5 NT
Tình trạng: Hoàn edit – đã được chuyển thể thành phim với tên “Quân trang thân yêu”.
Giới thiệu:
Khi Hạ Sơ gặp gỡ Lương Mục Trạch.
Khi em gái quân nhân “dịu dàng” gặp gỡ anh trai quân nhân “băng sơn” .
Khi một cuộc sống “ở chung” đặc biệt bắt đầu. 
Ngửi thấy gì không?
Là mùi JQ (gian tình). . .
***
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng.” (*)
Cuộc đời ai mà chẳng có vài lần gặp gỡ, ai mà chẳng đi qua vài bụi hoa. Thế nhưng trong số ngàn vạn con người lướt qua, đâu mới là đoá hoa thực sự thuộc về bạn?
Trước đây, Hạ Sơ đã từng nghĩ Trác Nhiên sẽ là một nửa định mệnh của đời mình. Người nam sinh có nụ cười tươi sáng như gió xuân, hay vén tóc rơi trên trán cô, luôn miệng nói thích, gọi cô là Sơ Sơ. Tiếc thay, mối tình đẹp đẽ ấy lại nhanh chóng lụi tàn. Anh vội vã chia tay, ra đi đột ngột, bỏ lại cô một mình bơ vơ với trái tim vụn vỡ.
Nhưng nỗi đau nào rồi cũng sẽ tan, vết thương theo thời gian rồi sẽ có ngày lành lại. Năm tháng trôi qua, mỗi khi nghĩ về người cũ, đối với Hạ Sơ chỉ như một kỷ niệm, là một phần trong quá khứ của cô mà thôi.
Rồi một ngày đẹp trời, Thượng Đế lại dành tặng cho cô một “định mệnh” khác.
Hạ Sơ từ bé đến lớn chưa từng rời khỏi cha mẹ, là bảo bối được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay. Thế mà cũng có ngày cô tự động tách khỏi sự bảo bọc của họ, đi đến một nơi vô cùng xa lạ với chính bản thân mình.
Cô mang theo phần phúc lợi mẹ dành tặng, dọn đến căn hộ chung cư của bạn mẹ nơi thành G, bắt đầu một cuộc sống mới chỉ của riêng cô. 
Sau hai tháng không thấy chủ nhà đâu, Hạ Sơ dần trở nên thoải mái, tùy tiện trưng dụng bồn tắm lớn trong nhà. Ngay lúc đó chủ nhà bỗng dưng xuất hiện, lại còn là người mà cô vừa mới gặp cách đây không lâu.
Hạ Sơ thoạt nhìn là một cô gái rất ngoan, nhưng sâu thẳm bên trong lại có chút gì đó nổi loạn. Vậy mà những bộ dáng cô giấu đi sau lớp quân trang, mỗi khi gặp anh lại từng chút từng chút một bị đưa ra ngoài ánh sáng. 
Cái thế giới này, có nhất thiết phải thần kỳ như vậy hay không? 
Lương Mục Trạch vốn là quân nhân, thời gian ở chung cư không nhiều, nên việc chứa chấp một cô gái nhỏ đối với anh cũng chẳng có gì khó khăn. Anh biết rõ tại sao mẹ anh lại cho cô ở đây, biết mình dù có cự tuyệt cũng bất thành nên anh mặc kệ. Bận rộn như anh chẳng hơi đâu mà quan tâm đến việc yêu đương, chỉ hận không thể dâng hiến toàn bộ tinh lực cho Đại Đội Đặc Chủng.
Thế nhưng, từ lúc nào mà một người ưa sạch sẽ như anh lại bắt đầu dung túng cho cô nuôi mèo trong nhà? Hay chấp nhận làm “thùng rác” lắng nghe cô tâm sự những nỗi niềm thầm kín? 
Anh đã từng đồng ý với mẹ Hạ Sơ rằng sẽ chăm sóc cô thật tốt. Nhưng những hành động ấy, liệu rằng chỉ là nghĩa vụ mà mẹ cô đã giao phó cho anh?
Vì một khóa học bắt buộc tại quân đội, anh đã có hai mươi ngày sống cùng nhà với cô. Cũng chính khoảng thời gian ấy, hai người bắt đầu nhận ra những cảm giác khác lạ nảy sinh trong lòng mình.
Trong những ngày tháng đó, cuộc sống của họ cứ trôi qua trong lặng yên. Anh ăn cơm cô nấu, uống trà cô pha, cô vội vã giải thích khi có ai đó hiểu lầm về mối quan hệ của họ. Chỉ là người trong cuộc không phát hiện, họ dần dần trở nên quen thuộc với sự có mặt của nhau. Để rồi đến khi chia xa, thì hình bóng người kia đã in sâu vào tim mình lúc nào chẳng hề hay biết.
Tỷ như Hạ Sơ bắt đầu không thích ứng với những tháng ngày vắng bóng anh, quan tâm khi biết anh đang thi hành nhiệm vụ, vui vẻ khi trông thấy anh vẫn an toàn. Hay như Lương Mục Trạch đã quen mỗi ngày nhìn thấy Hạ Sơ, luôn nhớ đến cô trong vô thức, để rồi chợt nhận ra cô gái Hạ Sơ mà anh từng không để tâm này, đã hoàn toàn chiếm đoạt trái tim anh.
Anh thích cô đến thế, nhưng lại vô tình khiến cô bị tổn thương. Một câu nói “tôi và Hạ Sơ là người của hai thế giới” của anh trước mặt ba cô, đã khiến cô đau lòng và thất vọng biết nhường nào.
Nhưng mà Hạ Sơ ơi, Lương Mục Trạch hối hận rồi. Hối hận vì lỡ buột miệng nói ra một câu khiến cô đau lòng, hối hận vì bản thân quá tự tin rằng nhất định sẽ có được cô.
Cho đến khi anh trông thấy cô nhận điện thoại của một người đàn ông, biết được anh ta vẫn hay thường gọi điện cho cô, anh mới chợt nhận ra mình sợ mất cô đến thế. Anh không thể buông tay cô, không thể nhường cô cho bất kỳ ai được nữa.
“Hạ Sơ, em biết tâm tư của anh”
“Đừng tiếp xúc với Bùi Du nữa, anh không vui.”
Hạ Sơ luôn tâm niệm trong lòng rằng gặp anh phải cứng rắn, mặc kệ anh nói gì đều không thể nghe, nhưng cô nào đâu làm được. Trái tim đã sớm không theo sự khống chế, vì một câu nói của

anh mà tim đập rộn lên.
Có lẽ anh không quen biểu đạt, có lẽ có chút âm hiểm, có lẽ có vài điều khiến cô thấy không hay. Nhưng người đàn ông này thật sự yêu thích, luôn quan tâm và suy nghĩ cho cô. Chỉ vì cô là người anh yêu, là người anh muốn nắm tay đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời. 

Mọi người thường nói nên rộng lòng khi làm người thân của quân nhân, nếu không sẽ không thể sống được. Cho đến khi quen Lương Mục Trạch, nhìn anh vào sinh ra tử, cô mới sâu sắc thấm thía được nỗi lòng khi yêu một người lính.
Là hay e dè lo sợ, là tâm tư luôn ngập tràn những bất an. Đối với cô, món quà tốt nhất trên đời chính là thấy anh bình an vô sự đứng trước mặt cô, là nghe tin anh thắng trận trở về.
Nhiệm vụ lần này của anh có biết bao nhiêu cạm bẫy, một khi đã tiến vào liền không biết tương lai sẽ ra sao. Đến mức Hạ Sơ chưa bao giờ ngăn cản anh, lần đầu tiên ích kỷ muốn giữ anh lại, nhưng làm sao cô ngăn nổi bước chân anh?
“Đồng ý với em sẽ quay trở về.”
“Em đánh báo cáo xin cưới, anh mà trở về chúng ta liền kết hôn.”
Hạ Sơ à, đừng lo lắng cho anh, anh sẽ bảo vệ mình thật tốt, sẽ bình an trở về, đón em về làm vợ của anh.
Đổng Chí Cương từng nói, “làm lính, đời này nhất định phải xin lỗi người mình để ý nhất”, giờ thì anh đã vô cùng thấm thía rồi. Xin lỗi vì luôn để em phải chịu thiệt thòi, nhưng mong em hãy tin tưởng nơi anh.
Và cuối cùng, anh đã làm được.
“Anh đã về, thật tốt quá.”
“Hạ Sơ, anh đã hứa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Giữa biển người mênh mông, cuối cùng Hạ Sơ đã tìm được đoá hoa mãi thuộc về mình. Sau cơn mưa tầm tã là những ngày nắng đẹp đang chờ họ trên con đường phía trước.

Một bộ truyện với motif sủng ngọt không mới, nhưng cách xây dựng nhân vật vẫn khiến mình yêu thích không thôi. 
Một Hạ Sơ dịu dàng, một Lương Mục Trạch “băng sơn”. Họ được sắp đặt để đến bên nhau, nhưng chính chữ “duyên” mới là thứ níu chân họ lại. 
Tình yêu của họ nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút gì đó xót xa. Là những lần Lương Mục Trạch đi thi hành nhiệm vụ, là những lần yêu xa với nỗi nhung nhớ khôn nguôi. Nhưng họ đã là của nhau rồi, chia xa chỉ khiến tình cảm kia thêm phần nồng nàn sâu đậm hơn mà thôi, nhỉ?
Nhân vật khiến mình thương cảm nhất trong cả câu chuyện chính là nam phụ Bùi Du. Nếu Lương Mục Trạch với Hạ Sơ là “hữu duyên hữu phận”, thì Bùi Du với Hạ Sơ lại là “hữu duyên nhưng vô phận”. Hy vọng tại một nơi nào đó anh sẽ tìm thấy được hạnh phúc của riêng mình, để rồi nhận ra rằng mình không thích Hạ Sơ nhiều đến thế.
Truyện vẽ nên bức tranh thật đẹp về những người quân nhân, khiến người đọc cảm nhận được công việc cao quý ấy khó khăn và vất vả như thế nào, sẽ ra sao nếu như bạn là một người thân của họ.
Nói tóm lại, đây là một bộ truyện khá ổn cho những ngày căng thẳng mệt mỏi, nên bạn đừng chần chờ gì mà hãy nhảy hố cùng mình nhé ^^

You may also like

Leave a Comment