SƯỜN XÁM CÙNG QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Thể loại: Hiện đại, xuyên không, hệ thống, nam sĩ quan cao cấp – nữ tù binh, HE.
Độ dài: 76 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Ngày 01/9/1939, Hitler phát động tấn công vào Ba Lan, mở đầu cho chiến tranh thế giới lần hai, mà đáng sợ nhất, kinh hoàng nhất là hàng loạt cuộc diệt chủng người Do Thái trong những trại tập trung, những lò hơi ngạt. Bao nhiêu người ngã xuống, bao nhiêu kẻ đền tội, nhưng tội ác ấy mãi là vết nhơ của nhân loại, không thể xoá nhoà.
Cô bé Anne Frank, một trong những nhân chứng của cuộc diệt chủng kinh hoàng ấy đã viết trong nhật ký: “Khi màn đêm buông xuống, tôi thấy từng hàng dài những con người vô tội, cùng với con của họ – những đứa trẻ nước mắt lưng tròng, bị bắt đi. […] Không chừa một ai, từ người già, trẻ nhỏ đến những người phụ nữ có thai, nối đuôi nhau, đi vào cõi chết. Tôi cảm thấy có tội khi còn được ẩn nấp và yên bình. Trên chiếc giường ấm áp, tôi không khỏi khốn khổ khi nghĩ đến các bạn thân hiện nay là nạn nhân của các con quỷ dữ tợn nhất trên mặt đất. Chỉ vì họ là người Do Thái.”*
Rồi một ngày, trong những hàng dài nối đuôi nhau đến trại tập trung, đến lò hơi ngạt ấy, có cả Anne Frank 15 tuổi và cả gia đình cô, có cả Thẩm Vân Cương, người Trung Quốc hiện đại bị hệ thống lựa chọn xuyên về thời điểm chiến dịch diệt tộc Do Thái vừa bắt đầu không lâu. Mà trong số những “con quỷ” Đức quốc xã, có Molders, trung tá phụ trách trại tập trung, kẻ tuyệt đối trung thành với quốc trưởng và tham vọng tẩy sạch cặn bã, để dòng máu người Đức cao quý thống trị thế giới.
Thẩm Vân Cương, người Trung Quốc lại bị xuyên đến trong hàng ngũ những người Do Thái đầu tiên được chuyển đến từ Tiệp khắc. Để được “sống lại” ở thế giới hiện đại của mình, cô phải thực hiện những nhiệm vụ cứu người khác nhau, mà đa phần trong đó là phụ nữ và trẻ em, những con người đứng ở trước cửa địa ngục chỉ vì dòng máu Do Thái của họ.
Tên chỉ huy đầu tiên mà cô gặp được là Molders, kẻ mà vừa nhìn đã thấy cô không thuận mắt, lại thêm thân phận không rõ ràng làm cô cũng bị bắt theo đám người không bằng trâu chó kia đi đến trại tập trung để lao động. Thậm chí, đến mái tóc dài của cô cũng chỉ được hắn giữ lại vì nhớ đến quý bà nào đó đang cần tóc để làm tấm thảm cho mèo cưng của bà ta.
Thẩm Vân Cương lại vô tình chạm mặt Molders nhiều lần, sau lại được List – anh em thân thiết của hắn nhìn trúng giữ lại làm hầu gái. Đến khi List – người Đức duy nhất ở đó còn có tình người, còn biết ám ảnh vì những sinh mạng chết dưới tay của mình vì bất mãn mà xung phong ra tiền tuyến, Thẩm Vân Cương lại được anh gửi gắm lại cho Molders để bảo toàn tính mạng của cô.
Molders khởi đầu rất ghét Thẩm Văn Cương vì ngoại hình xấu xí, vì dòng máu thấp kém, quần áo chẳng ra sao và thái độ không xem ai ra gì, càng không sợ hắn, dần dần lại cũng vì chính thái độ coi trời bằng vung mà cảm thấy cô thật đặc biệt.
Hắn bất chợt nổi lên hứng thú khiến cô phải phục tùng hắn, phải sợ hắn. Chỉ cần cô phản kháng, hắn sẽ giận chó đánh mèo, giết người không gớm tay để thị uy với cô. Cô muốn mật báo với hội chữ thập đỏ về tội ác tày trời của Đức quốc xã, hắn giết luôn hai người Do Thái được đưa đến giúp đỡ cô, dù việc cô làm chẳng liên quan gì đến họ. Cô thả đám trẻ chạy đi, hắn cho đuổi bắn, cho nổ mìn làm bao nhiêu đứa trẻ ngã xuống, máu thịt không còn nguyên vẹn. Cô phản kháng, cô chiêu trò, câu trả lời cuối cùng của hắn luôn là “Thấy ống khói đằng kia không? Đó sẽ là điểm cuối cùng của cô.”
Thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì đến lò hơi ngạt.
“Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn tin rằng, bản tâm con người là tốt.”*
Giữa hồi bi kịch ấy, giữa những con quỷ dữ đánh người, nhục mạ người, giết người không gớm tay ấy, vẫn có List hay cười, thích ăn sủi cảo cô gói, thích bánh khoai tây cô làm. List sẽ vì cô cứu người, tìm cho cô con đường sống và vẫn cảm thấy ám ảnh vì những tội ác mà mình gây ra. Vẫn có Wunsch say mê giọng hát của cô gái Do Thái, dù biết người Đức không thể ở cạnh, không thể yêu đương và tuyệt đối không thể kết hôn cùng người Do Thái nhưng vẫn yêu thương và che chở cô. Một ánh nhìn, một mẩu giấy viết vội lời yêu vẫn là mẩu than ấm trong đêm mưa tuyết.
Lại có một hồi bi kịch khác, mà đích đến của nó, còn tồi tệ hơn cả cái lò hơi ngạt kia. Vân Cương đã nhiều lần đả kích, đã nhiều lần khơi gợi chân tâm, bản ngã tốt trong con người Molders, nhưng mọi thứ đều quá muộn. Bởi trong lòng hắn đã đầy tràn những tư tưởng, những giáo lý hung tàn và sai trái. Hắn vẫn ám ảnh tuổi thơ đói khổ vì người Do Thái đầu cơ tích trữ lương thực nên một đứa bé nhà quý tộc như hắn dù có tiền vẫn không mua nổi thức ăn. Hắn đã bị tiêm nhiễm quá nhiều thứ độc hại vào đầu, để rồi trong lòng hắn, người Do Thái không bằng súc sinh, chỉ có người Đức thuần chủng như hắn là cao quý nhất, thông tuệ nhất, xứng đáng để lãnh đạo thế giới.
Đối với hắn, một cái bắt tay khen ngợi của Hitler là vinh dự, là sự tưởng thưởng cho những nỗ lực. Hắn không hề làm sai. Bởi vì hắn đang chiến đấu vì đất nước hắn, dân tộc hắn và vì Quốc trưởng của hắn. Mà không phải chỉ mỗi hắn. Hàng ngàn hàng vạn người lính Đức quốc xã ngoài chiến trường cũng như thế. Họ không hề biết sự thật đằng sau những cánh cổng trại tập trung. Lò hơi ngạt là gì? Họ cũng có tự hào dân tộc, có quê hương, có gia đình và người họ yêu thương. Vì thế, họ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Mà những con người máu lạnh nhất như hắn, biết nhiều nhất như hắn thì một nửa hay tám chín phần sự thật thì đều không phải là sự thật. Hắn không ngờ rằng Hitler sẽ bỏ rơi họ trên chiến trường nước Nga. Hắn không ngờ rằng mọi sự đánh đổi của hắn, của đồng đội hắn và bao nhiêu binh lính ngoài kia đổi lại chỉ là một chiếc gậy thưởng, những thập tự giá sắt lạnh không có tình người và cái lắc đầu không được lui binh, không được đầu hàng. Để rồi, tương lai chờ đợi bọn họ chỉ là một nấm mồ tập thể.
Mà hắn rốt cuộc cũng đã thay đổi. Hắn đã yêu đến chết người con gái kỳ lạ ấy. Giữa rét buốt của thời tiết và lòng người, Vân Cương của hắn vẫn luôn tràn đầy năng lượng, vẫn không lùi bước mà sau lưng hắn, trước mặt hắn cứu người, và cứu cả hắn.
Hắn đã từng nhìn thấy dáng vẻ mê người của cô trong điệu múa siêu độ cho những người chết dưới tay hắn. Hắn từng nhìn thấy dịu dàng và bình yên trong dáng vẻ cô ngồi dưới ánh chiều tà đơm nút áo cho hắn. Nhưng vẫn còn chưa đẹp bằng hình bóng cô thoăn thoắt giữa hàng ngũ nhân viên Hội chữ thập đỏ cứu binh lính trên chiến trường. Mà những người đó, có cả phe ta, phe địch, có cả List – đồng chí và người anh em của hắn.
Hắn mãi không quên hình bóng cô liều chết vẫn không bỏ rơi hắn, dìu hắn vượt qua trận tập kích của Hồng quân Nga. Hắn từng mơ về một ngày chiến thắng, hắn sẽ từ bỏ tất cả,
theo cô đến một chân trời mới để có được cô và những ngày tháng ấm áp bình yên đến lạ như thế.
Nhưng ngày chiến thắng đã không thể đến. Lần đầu tiên trong đời hắn cãi lệnh Quốc trưởng, cho toàn binh xin hàng giữ mạng. Mình hắn cùng con ngựa mà hắn yêu thương nhất lầm lũi đi về phía cánh rừng kia. Với hắn, người lính, dù chết cũng phải chết quang vinh, không thể bị khuất nhục.
Hắn cầm trong tay khẩu súng yêu thích nhất. Nhưng tiếng súng mãi không vang lên vì người hắn yêu không cho hắn chết…
Vì thế, hắn theo cô trở về, thành tù bình cùng với cô và đồng đội. Lần đầu tiên trong đời, hắn chịu cúi đầu, chịu đánh chịu mắng. Không sao cả, chỉ cần hắn có thể ở bên cạnh cô, từng giờ từng phút đều đáng giá. Việc nặng, hắn thay cô làm, đòn roi thay cô chịu, đêm tối, trong trại tập trung, hắn ôm cô ngủ, cùng cô chia sẻ một chiếc chăn, một tấm áo rách. Hắn vẫn biết cô hận hắn, hận đôi tay đẫm máu, đôi chân giẫm trên xác người. Dù hắn biết cô không cho hắn chết vì cái chết không đủ để bồi tội, vì hắn phải chịu phán xét, hắn vẫn dùng sức tàn và tấm thân đầy những vết thương của mình chở che cô.
Vì hắn sai, vì cô muốn, mọi thứ hắn đều có thể chấp nhận. Đến cả cơ hội trốn thoát dù bày ra trước mắt, hắn vẫn từ chối, vì hắn không muốn cô khinh thường, không muốn cô nhìn hắn bằng đôi mắt chán ghét, vì hắn muốn chịu tội.
Trên đường bị áp giải đến tòa án, hắn nhìn thấy một chiếc váy đẹp như chiếc áo kỳ lạ mà cô mặc lần đầu họ gặp nhau. Hắn thực sự muốn mua cho cô. Nhưng trên người hắn giờ đây, tiền bạc và quyền lực đều không có. Chỉ có xiềng xích, chỉ có gông cùm… Chỉ có bất lực…
“Vân Cương, chúng ta đừng gặp nhau nữa…”
Giờ phút cuối cùng khi hắn đứng trên giá treo cổ, cô gái ấy vẫn như cũ, không nghe lời hắn. Giữa vô vàn ánh nhìn căm phẫn từ phía đám đông kia, ánh mắt họ chạm nhau.
“Tôi dâng hiến cả thanh xuân cho đất nước, nhưng tâm lại trao em.”
Lời cuối cùng, cũng chỉ dành riêng em…
“Tôi yêu em”, đôi môi hắn khép mở, dâng hiến lời tỏ tình thiêng liêng nhất dành cho người hắn yêu.
Đến sau cuối, hắn cũng nhận được câu trả lời. Giữa đám đông phẫn nộ, cô gái của hắn nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Em cũng vậy.” Rồi bật khóc…
“Chúng tôi tin vào chúa. Ngày nào đó, cuộc chiến kinh hoàng này cũng sẽ kết thúc. Khi đó, người Do Thái chúng tôi cũng sẽ được sống không chỉ như người Do Thái, mà là sống như bao nhiêu con người khác.”*
Hoà bình rốt cuộc cũng đến, nhưng Anne Frank, chị cô bé và triệu triệu con người khác đã không thể trở lại, không thể lần nữa hít thở bầu không khí của tự do. Tội ác không thể chối cãi, cũng chẳng thể lấp liếm được bằng lòng trung thành, lòng yêu nước hay sự tin tưởng sai người.
Tình yêu không có đúng sai, không phân biệt chiến tuyến. Nhưng tình yêu cũng không thể khỏa lấp được chân lý và làm lu mờ đi tội ác.
“Hẹn em vào kiếp sau khi tôi không còn tội nghiệt…”
“Sườn xám cùng quân trang” là một câu chuyện tình buồn đến day dứt giữa một cô gái và một tên chỉ huy thuộc Đức quốc xã vào những tháng ngày tăm tối nhất của thế giới, khi Đức quốc xã đang trên đà thắng thế và bắt đầu thi triển những thủ đoạn diệt tộc tàn nhẫn nhất. Vì thế, câu chuyện không tránh khỏi những phân cảnh u ám nơi mà sự sống như mành treo trước gió. Nhưng câu chuyện cũng thật đẹp, tình yêu ấy cũng thật sự lý tưởng – một tình yêu có dục vọng chiếm hữu, đầy sự hy sinh nhưng chưa bao giờ mất lý trí, ngay cả khi cái chết cận kề.
Truyện được viết với kết thúc buồn cho chính văn như lẽ đương nhiên cho mối tình ngang trái ấy. Nhưng may làm sao, tác giả cũng khá ưu ái với nam chính khi viết cho anh một kết thúc tốt đẹp ở phần ngoại truyện. Vì thế, mọi người hãy yên tâm mà đọc nhé, sẽ chẳng phải khóc hết nước mắt đâu. Ngoài ra, bản dịch mượt mà, đặc biệt là những phần dịch thơ là điểm cộng rất lớn để mình đề cử truyện này với mọi người.
Đọc truyện tại: https://truyen5z.net/suon-xam-cung-quan-trang