REVIEW TRUYỆN THÂM TÌNH TRONG MẮT ANH
Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử
Thể loại: Hiện đại, tình chị em, nam thiên tài trí nhớ bị bệnh trầm cảm – nữ siêu ngầu, nữ truy, thâm tình, ý nghĩa tình thân sâu sắc, bí ẩn bất ngờ, NGỌT SỦNG (nữ sủng nam), nhân vật phụ hài hước, cây đắng sinh trái ngọt, ác giả ác báo, HE.
Độ dài: 80 chương
Tình trạng: Hoàn dịch.
Lịch đăng: 20h thứ 2 3 4 5 hàng tuần.
Có pick – me: 1169MP (đóng pick ngày 10/06/2020)
Hoàn cảnh tạo nên tính cách, câu này quả nhiên không sai.
Nhà họ Diệp là nữ tôn, còn Diệp Mông là độc tôn. Không cần nói cũng biết, cô đã sống trong sự ấm áp bao bọc đến nhường nào. Nhưng cũng chính vì như vậy, tính cách của Diệp Mông cũng rất khác người.
Từ nhỏ đến lớn luôn nhận được tình yêu đầy ắp và không có chút áp lực, cho nên cô học hành làng nhàng không cần cố gắng. Thế nhưng lòng bao dung và sự yêu thương dành cho người khác thì cực kỳ to lớn. Bằng chứng rõ ràng nhất chính là cô chỉ muốn yêu đương với các em trai, không vì cái gì khác, chỉ vì cô muốn có người để mình cưng chiều, để mình chăm sóc.
Nhưng cũng chính vì vậy, không có cuộc tình nào có thể bền lâu. Bởi vì con người luôn phải trưởng thành, các em trai trong mối quan hệ với cô cũng có lúc muốn “vùng lên” để nắm thế thượng phong. Và chính vào lúc đó, Diệp Mông lại muốn kết thúc. Cô thích tự do chứ không thích bị người khác kiểm soát hay chiếm hữu. Cứ quanh quẩn như vậy, chẳng đâu vào đâu.
Cho đến ngày cô vì một tình huống phát sinh trong công việc, tức giận bỏ về quê. Kiểu người của Diệp Mông là thế, cô không muốn cố gắng chứ không phải không giỏi. Nếu cô thích nhàn hạ, chỉ làm nhân viên quèn thì đó chính là do cô muốn, chứ không phải vì bất kỳ áp lực nào.
Thế cho nên, khi Diệp Mông muốn nỗ lực thì không ai có thể ngăn cản. Nếu có người muốn cản, thì kết cục chính là như bây giờ, cô cứ thế bỏ đi, không thèm quay đầu.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, Bắc Kinh xô bồ quá, vẫn là về quê nhà với gia đình thì hơn.
Ninh Tuy là một trấn nhỏ, không phải cái gì cũng có nhưng mà có cực phẩm. Cực phẩm này Diệp Mông vừa nhìn đã thích, rất hợp “khẩu vị” của cô. Một đêm trăng sáng sao thưa, bên hồ thơ mộng, Diệp Mông gặp được “em trai” siêu soái siêu ngầu siêu lạnh lùng. Diệp Mông nghĩ thầm, chị đây “chốt” em rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Mông, Lý Cận Dữ nghĩ, bà chị này cũng lộ liễu quá rồi. Anh biết ngoại hình mình rất tốt, nhưng chị gái kia cũng rất xinh đẹp mà, trông thành thục như vậy mà chẳng lẽ trong sáng tới mức chưa thấy trai đẹp bao giờ sao?
Thật ra thì Diệp Mông cũng tính là trong sáng đấy chứ, yêu ghét rõ ràng. Cô có cái nhìn thưởng thức đối với Lý Cận Dữ, cũng không e dè như thiếu nữ mà cứ thoải mái thể hiện ra, lần gặp sau lại táo bạo hơn lần gặp trước. Trấn này nhỏ mà, đầu đường không gặp cuối ngõ cũng gặp, đong đưa một hồi, lại chạm nhau.
Diệp Mông hơn Lý Cận Dữ hai tuổi, không tính bề ngoài vì cả hai đều trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, nhưng cũng ngót nghét 30 rồi, không là cáo thì cũng là sói. Có điều, Diệp Mông không nói với Lý Cận Dữ bản thân mình đặc biệt hứng thú với anh còn có nguyên nhân khác.
Tình trạng của Lý Cận Dữ cô đã từng nhìn thấy, chính là triệu chứng của bệnh trầm cảm, mà mẹ của cô, lại tự sát vì bệnh này. Cho nên, xuất phát từ tình yêu sét đánh cũng được, mà xuất phát từ trái tim rộng mở vì người mẹ đã mất cũng được, Diệp Mông cảm thấy cô nên ở bên cạnh anh trong lúc này.
“Lý Cận Dữ, tôi sẽ giành lại thế giới này cho cậu.”
Đây là câu tỏ tình mà Diệp Mông đã nói với anh, vậy mà anh lại tin. Một người có quá khứ tàn khốc, từng bước qua quỷ môn quan, sống vật vờ suốt năm năm như anh, lại có người muốn vì anh mà làm nhiều việc như vậy. Lý Cận Dữ cũng muốn thử.
Cuộc tình chị em đã bắt đầu một cách đơn giản là thế. Nhưng chưa kịp làm quen với tính cách của đối phương thì Diệp Mông nhận được tin phải về Bắc Kinh, đây chính là thử thách đầu tiên của hai người.
Lý Cận Dữ vốn đã không tin vào thế giới này, chấp nhận Diệp Mông cũng chỉ là muốn thử chút cảm giác mà thôi. Thế mà chưa gì cô đã bỏ chạy rồi, đương nhiên anh sẽ không giữ, cũng sẽ không tiếp tục một mối quan hệ không có gì chắc chắn như vậy. Lý Cận Dữ nói chia tay.
Không còn cách nào khác, Diệp
Mông đành phải… lôi anh đi đăng ký kết hôn.
Đúng vậy, cái tình tiết bá đạo mà mấy anh tổng tài hay dùng nay được chị Diệp áp dụng đầy đủ lên người em trai Lý. Có lẽ ngay cả hai người trong cuộc cũng không hiểu nguyên nhân mình làm như vậy, họ chỉ có thể chắc chắn một điều, không ai xem việc này là trò đùa.
Một người dùng cách này để giữ lấy niềm tin của người kia, còn một người là dùng cách này để giữ lấy bước chân của người còn lại.
Nhưng mà, yêu xa khó lắm.
Hai người vì chuyện này mà cãi nhau, giận nhau, nhưng cũng vì chuyện này mà hiểu nhau. Đúng lúc này, mọi bí mật được hé lộ.
Cuối cùng, Diệp Mông cũng biết được tại sao khí chất của Lý Cận Dữ không hợp với trấn nhỏ Ninh Tuy, bởi vì anh vốn thuộc về Bắc Kinh phồn hoa này. Vì sao một thiên tài gia thế hiển hách như anh lại bị bạo hành tàn nhẫn đến mức trầm cảm? Tại sao anh cam chịu làm một người tầm thường chỉ để cầu mong bình yên? Cô không có cách nào tưởng tượng một Lý Cận Dữ trẻ tuổi nhiệt huyết làm cách nào mới có thể vượt qua sự chà đạp như vậy để vươn lên vừa mạnh mẽ vừa rực rỡ như bây giờ.
Bởi vì Lý Cận Dữ không nói, anh là vì cô.
Vì cô mang ánh sáng đến cuộc đời tăm tối của anh cho nên anh chấp nhận không trốn chạy nữa, chấp nhận đi ngược chiều gió, một lần nữa đối mặt với nỗi đau nhiều năm trước. Anh quay về, giải quyết vụ án của mẹ cô năm đó, giải quyết mối quan hệ đã lâm vào bế tắc giữa mình và mẹ, dọn sạch rào cản tâm lý giữa anh và cô.
Chính nhờ Lý Cận Dữ, một vụ án tưởng chừng rời rạc và chẳng có gì đáng ngờ, sự thật lại là một vụ án tâm lý liên hoàn vô cùng nguy hiểm cho xã hội, mà trong đó rất nhiều người thân quen của Diệp Mông và anh là nạn nhân.
Mọi chuyện cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Ai có tội thì trả giá, nhưng Lý Cận Dữ vĩnh viễn không thể có được bất cứ sự hồi đáp nào nữa. Nhưng có lẽ anh cũng không quan tâm, bởi vì đã có người nói cho anh biết:
“Chỉ cần em yêu anh, thế giới này cũng sẽ yêu anh.”
Cô gái của anh nói được làm được. Cô đã giành lại thế giới này lại cho anh, chỉ có điều Diệp Mông không biết, từ khoảnh khắc cô bước vào cuộc đời anh, cô chính là cả thế giới.
Chị à, anh yêu em.