Review Truyện Tôi Thấy Ánh Dương Trong Đêm Tối

by admin

TÔI THẤY ÁNH DƯƠNG TRONG ĐÊM TỐI

Tác giả: Cố Từ Vi
Thể loại: Hiện đại, quân nhân, cưới trước yêu sau, mỹ thực, motif: QUAY VỀ TRẢ ƠN (lấy thân báo đáp :v), nữ cường – bà chủ quán cơm quyến rũ aka đại gia ngầm x nam cảnh sát chính trực si tình, nữ không sạch, #NGỌT_SỦNG, chỉ có nước xương không có “thịt”, tình chị em, lâu ngày sinh tình, HE
Độ dài: 57 chương
Tình trạng: Hoàn edit – có PASS.
Diệp Thải Quỳ và Hứa Dịch Dương kết hôn được một thời gian rồi, ban đầu đây chỉ là một hôn nhân hợp đồng, nhưng giờ đây đã trở thành tình yêu thật sự.
Nếu hỏi cảm nhận của Hứa Dịch Dương về Diệp Thải Quỳ thế nào thì chắc chắn anh sẽ bảo:
Cô ấy là ánh sáng trong đêm tối của tôi.
Nếu hỏi Diệp Thải Quỳ về Hứa Dịch Dương, chắc rằng cô cũng sẽ trả lời:
Anh ấy là ánh sáng trong đêm tối của tôi.
Bạn có thắc mắc vì sao không? Nếu để giải thích, thì đây hẳn là một câu chuyện dài.
Mười lăm năm trước, Hứa Dịch Dương là đứa trẻ lang thang, vật vờ trên các con phố chỉ mong nhận được một phần thức ăn để lót dạ. Trong đêm tối lạnh lẽo, Hứa Dịch Dương tìm thấy hộp cơm nóng hổi kèm lời nhắn [Ăn đi]. 
Năm đó Diệp Thải Quỳ mười lăm tuổi, cô chính là người cho Hứa Dịch Dương hộp cơm này, cũng là người dạy cậu bé cách đọc cách viết, là người đầu tiên khiến Hứa Dịch Dương tin rằng thế giới này vẫn còn người quan tâm cậu bé. Dần dà, Diệp Thải Quỳ trở thành ước mơ cả đời của Hứa Dịch Dương.
Mười lăm năm sau, Diệp Thải Quỳ đã ba mươi rồi. Cô vẫn chưa lập gia đình. Nói đúng hơn, Diệp Thải Quỳ đã xém kết hôn với người cô yêu, nhưng họ đã không đến được với nhau. Điều này cũng khiến cô mất lòng tin vào tình yêu, cô tự khép lòng để tránh bị tổn thương nữa. Giờ đây Diệp Thải Quỳ là chủ của một quán ăn nhỏ và cậu bé lem luốc năm xưa cũng dần chìm vào quên lãng, cho đến một ngày…
Đó là một ngày tuyết rơi, Diệp Thải Quỳ đã đóng cửa, đi bỏ rác xong xuôi, thế mà cô lại thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đến tiệm… Hầy, vì “mê trai đầu thai cũng không hết”, Diệp Thải Quỳ vội vàng sửa lại biển trên cửa từ “Closed” thành “Open”.
Anh chàng này gọi một đĩa cơm chiên, sau đó nói một câu kì lạ:
“Tôi muốn trả ơn.”
Diệp Thải Quỳ ngớ người chả hiểu gì. Thật sự cô không nhớ ra anh là ai, nhưng vẫn đùa một câu:
“Lấy thân báo đáp là được.”
“Tôi vốn cũng tính toán như thế.”
Đây là Hứa Dịch Dương, anh quay lại tìm Diệp Thải Quỳ để hoàn thành tâm nguyện thuở bé, cưới cô.
Nhưng hỡi ôi, chàng trai thật thà chất phác này nói chuyện một hồi đã bị Diệp Thải Quỳ tống cổ ra khỏi quán cơm. 
Lí do hả? Vì Hứa Dịch Dương tự thú là anh đã quan sát cô cả tháng nay rồi. Thử hỏi ai mà không sợ chứ? Cứ như bị biến thái rình rập vậy :v
Vài ngày sau Diệp Thải Quỳ mới biết anh là cảnh sát, hơn nữa anh còn muốn theo đuổi cô. Anh để ý tất cả các thói quen của cô, có thể đọc vanh vách từng điều từ xuôi đến ngược. Nếu cô tự chế giễu bản thân, anh sẽ nghiêm nghị bảo cô không được như vậy, vì với anh, cô xứng đáng có được mọi thứ tốt đẹp nhất. 
Thế mà trước khi anh kịp xin phương thức liên lạc của cô thì đám anh em trong đội lao nhao xin WeChat của cô, anh chỉ biết lạnh mặt mà nghĩ: Anh đây còn chưa có WeChat của Thải Thải, sao đám nhóc này đã thêm được rồi… Đã thế có đứa còn dám nói với anh: “Bà chủ rõ ràng không muốn đu đưa gì với anh, đội trưởng Hứa à, cố gắng hơn nha.”
Chuyện quan trọng là Diệp Thải Quỳ cứ hiểu lầm anh. 
Cô hiểu lầm anh không yêu cô, theo đuổi cô cũng vì hoàn thành nguyện vọng muốn anh kết hôn của ông nội. Mà lúc này cô cũng cần kết hôn để có tên trong hộ khẩu, như thế cô mới tiếp tục buôn bán được. Diệp Thải Quỳ nghiêm túc hỏi Hứa Dịch Dương:
“Cậu có muốn kết hôn với tôi không?”
Thế mà còn phải hỏi à? Hứa Dịch Dương đồng ý ngay lập tức, sau đó còn kèm theo một câu: 
“Sau khi kết hôn tôi đều nghe em.”
Hứa Dịch Dương bắt đầu chìm đắm trong những ngày tháng hạnh phúc, hôm đi chụp hình cưới thì ôm khư khư tấm hình, còn đòi cất riêng để rảnh rảnh lấy ra xem. Hôm đi lãnh chứng thì cười ngu người cả ngày :v 
Tất nhiên, sau khi kết hôn thì hai người sẽ về ở với nhau và muôn vàn điều kích thích xảy ra…
Điển hình như lần Hứa Dịch Dương bị thương, bác sĩ dặn anh không được đụng nước, chỉ được chà người thôi, còn đặc biệt bảo Diệp Thải Quỳ nhớ giúp anh. Ừ thì vì cơ thể của Hứa Dịch Dương chuẩn gu của cô quá nên cô mém nữa không kiểm soát được lí trí. Còn Hứa Dịch Dương thì chỉ ôm cô thật chặt, hơn cả cái ôm, anh muốn cô hơn bao giờ hết, nhưng anh mãi không làm gì cả.
“Tôi không còn là cô gái nhỏ nữa, đừng dùng cái ôm để thỏa mãn tôi!”
Anh chỉ cố kìm nén mà đáp: 
“Chờ đến ngày em yêu tôi, tôi nhất định sẽ làm đến bước cuối.”
Diệp Thải

Quỳ thấy anh thật ngây thơ, chuyện cô từng trải qua đã khiến trái tim cô hóa đá, liệu cả đời này cô không thể yêu anh thì sao? Ừm, cô lo hơi xa rồi. Từng hành động, lời nói của Hứa Dịch Dương đều khác với tên bạn trai trước của cô, cần nhẹ nhàng có nhẹ nhàng, cần mạnh mẽ có mạnh mẽ, nóng bỏng, dịu dàng, cái gì anh cũng có. 
“Anh không mụ mị, không sa đọa, toả sáng, thẳng thắn, bộc trực, nhiệt thành.
Anh như một người anh hùng lẻ loi, chân thành và đơn thuần như một đứa trẻ.
Anh cô độc, kiên định, can đảm thẳng tiến không lùi.”
Diệp Thải Quỳ yêu Hứa Dịch Dương rồi. Nhưng cuộc tình nào mà chẳng có sóng gió, anh và cô cũng không ngoại lệ.
Hết bạn trai cũ đến tìm cô, dây dưa không buông thì lại đến gia đình anh, những người xem cô như kẻ đào mỏ, họ xì xầm, lời ra lời vào, không biết đã nói xấu cô đến cỡ nào rồi. Rồi lại đến vấn đề của bản thân cô. Ai cũng bảo kết tinh của tình yêu là những đứa con. Nhưng Diệp Thải Quỳ không thể. Cô tự nhận xét bản thân là một người phụ nữ không hoàn chỉnh, vì cô mất nửa buồng trứng rồi, khả năng sinh con bằng không. 
Người bạn trai trước chia tay cô vì việc này, vậy anh thì sao? Liệu anh có từ bỏ cô, chấm dứt đoạn tình cảm này? 
Không đâu Diệp Thải Quỳ à, bởi vì:
“Hết thảy chìm vào u tối, hết thảy rồi sẽ lụi tàn.
Duy chỉ có tất thảy về người mãi óng ánh trong sinh mệnh tôi.
Nước của tôi, thuốc của tôi, muối của tôi, ánh sáng của tôi.
Đi cùng tôi, cứu rỗi tôi, sưởi ấm tôi.
Tại đêm tối thẳm sâu hun hút, trong vũ trụ vô biên, chỉ có người là tình yêu vĩnh hằng.”
Hứa Dịch Dương yêu cô vì bản thân cô chứ không phải vì bất cứ lợi ích mà cô có thể đem lại. Ngay khi anh ở trong thời gian đen tối nhất, cô xuất hiện như một vầng dương sáng rỡ. Cũng vậy, tại thời điểm cô mệt mỏi cô đơn anh cũng là mặt trời chiếu soi con đường cho cô.
Còn bạn? Bạn đã từng nhìn thấy ánh mặt trời trong đêm tối chưa?
***
Đối với mình, đây là bộ truyện ấm áp, sâu sắc. Hai con người từng trải qua nhiều tổn thương tìm lại và trao nhau tình yêu thuần khiết nhất. Mối tình của họ không quá hường phấn, không quá ngược tâm ngược thân gì cả, mà chỉ là mối tình bình dị, anh bên em, em bên anh, mặc cho người ngoài có nghĩ gì đi chăng nữa.
Từng nhân vật xây dựng khá ấn tượng, em của nam chính cực kỳ cuồng anh trai, ông nội anh thì hiền lành, cưng nữ chính như cháu ruột,… có cả những tình huống rất đỗi quen thuộc trong gia đình, cuộc sống phản ánh lên cả mặt sáng và tối của xã hội.
Nếu bạn đang tìm một bộ truyện hội đủ các cảm xúc thì đây có lẽ là truyện bạn đang tìm đấy ạ :3

You may also like

Leave a Comment