TÔI VỐN LƯƠNG THIỆN
Tác giả: Phá Đầu
Thể loại: Hiện đại thực tế, 419, nữ mê trai, tổng giám đốc mới nhận chức – cô trợ lý hành chính, thầm mến, thâm tình, HE
Độ dài: 43 chương + 1 PN
Tình trạng: Hoàn edit.
Tôi vốn lương thiện, nhưng tình yêu thì không có lỗi…
Ai là người đến trước? Thật ra cũng không còn quan trọng, bởi vì tình yêu thì không có lý trí và không có đúng sai…
Trương Diệu Hoa, tự Yêu Tử, được sinh ra và dưỡng dục trong tình yêu thương và sự kỳ vọng của một gia đình yêu nước, giàu truyền thống Cách Mạng. Nói thế thôi để mọi người biết con đường trưởng thành của cô ấy đã thấm đẫm tất cả giá trị truyền thống đạo đức tinh tuý của Trung Hoa và lý tưởng Đảng.
Nhưng, cô ấy lại lớn lên và ngày càng khó giấu được bản chất phản nghịch ngầm của mình. Đến nỗi khó có khi yên ổn hoà thuận được với cha già đến ngày thứ hai. Gặp nhau rồi lại gà bay chó sủa, sau đó vẫn là cô ấy gói ghém đồ đạc bốc hơi đi mất…
Yêu Tử học Đại học Lâm Tây, một nơi rất xa, chủ yếu cũng vì để được tự do với cuộc sống phóng túng mà cô hằng mong: ngắm trai và yêu thầm.
Yêu Tử 27 tuổi, xử nữ, mê trai đẹp, từng thích thầm và yêu thầm 32 người. Nhưng vấn đề là cô ấy dễ mê, dễ thích người ta vì nhan sắc, trong đầu cũng nghĩ ra 1000 cách cưa đổ con người ta. Nhưng thực tế lại không dám làm gì.
Lần gan dạ nhất của cô chắc hẳn là lá thư tình năm cuối đại học viết xong lại yên vị trong thùng rác mà chưa từng gửi…
Lần kiên nhẫn nhất chắc là lần đứng trên đôi giày cao gót chờ đối phương hẳn 4 tiếng đồng hồ.
Lần mâu thuẫn nhất có thể là an tĩnh xếp hàng chờ người trong lòng chia tay hết bạn gái này đến bạn gái khác, cho đến khi chỗ bên cạnh cậu ta trống thì trong lòng lại không còn cảm giác chiến đấu…
Trùng hợp thay, tất cả những cái nhất ấy, đều hướng đến một người, Vương Hiên Dật, mà Yêu Tử vẫn ưu ái dành cho cậu cái tên “Mối tình đầu”. Có lẽ giữa cô và cậu thiếu đi một cơ hội. Nhưng quan trọng nhất là, có thể thứ cảm giác mà cô dành cho cậu ấy chưa phải là tình yêu.
Có những người vừa đến tuổi biết yêu đã tóm được ngay định mệnh của cuộc đời. Nhưng cũng có những con người mãi loay hoay trong một mớ cảm xúc, thậm chí là một mớ các mối quan hệ, người đến người đi, mà vẫn mơ mơ hồ hồ không biết thế nào là tình yêu.
… Cho đến khi họ gặp đúng người…
… Cho đến khi Trương Diệu Hoa gặp được Lâm Tử Tùng…
Lâm Tử Tùng, tổng giám đốc mới nhậm chức ở công ty đã hạ một đòn knock out vào tất cả chị em phụ nữ của công ty vì vẻ ngoài đẹp trai lịch lãm của mình.
Yêu Tử – trợ lý hành chính của sếp mới, qua một đêm bỗng dưng trở thành đối tượng ganh ghét của toàn bộ mớ chị em đang giương nanh múa vuốt để tranh đoạt vị trí gần Lâm đại nhân nhất. Nhưng không sao, bản chất thiện lương cùng với kinh nghiệm nhiều năm chơi thân với những người bạn thích hóng hớt và sở đoản giữ bí mật hoá ra lại cứu cô ấy một bàn thua trông thấy.
Từ dạo đấy, cô lại trở thành radar chuyên dò chuyện của sếp cho các chị em. Rốt cuộc, chuyện sếp là hoa đã có chủ, còn kèm cả con trai 7 tuổi; hay sau này, chuyện vợ sếp hoá ra đã mất, tất tần tật mọi thứ đều từ miệng cô mà ra.
… Chỉ là… cô lại kể sót một chuyện quan trọng nhất. Trương Diệu Hoa, tên thường gọi Yêu Tử. Trợ lý hành chính của sếp, đã trong một đêm say thuận lợi trèo lên giường sếp…
Rốt cuộc lần đầu tiên trong đời cô cũng thực hiện thành công kế hoạch cưa trai mà cô từng vẽ ra. Chỉ là… không thể tưởng tượng được người đó lại trùng khớp là đối tượng duy nhất mà cô cố kỵ: người có gia đình.
Bản tính ngựa hoang của cô vẫn bị pha trộn trong giáo dưỡng đàng hoàng của gia đình. Nên dù cô bạn thân Lâm Lâm của cô ấy có nói “không gia đình nào không thể bị chia cắt, chỉ là tiểu tam chưa cố gắng hết sức”. Nhưng cái danh xưng tiểu tam ấy ụp lên đầu một cô gái có vẻ ngoài yêu nghiệt nhưng một tâm hồn thiện lương có vẻ cũng hơi quá sức.
Một chuyện sai kéo theo mọi thứ đều đi chệch hướng. Ra khỏi khách sạn sau đêm đảo điên ấy, người đầu tiên cô gặp lại là Vương Hiên Dật – mối tình đầu thổn thức khi xưa, người mà hoá ra lại là rồng không lộ đầu – Vương tổng mà công ty cô sắp hợp tác.
Từ đấy, cuộc đời gái ế 27 năm chính thức vướng vận đào hoa, không chỉ một mà là hai. Thật rối rắm!
Cỏ gần hang không gần bằng anh hàng xóm. Cỏ cũ thì tươi non mơn mởn nhưng lại chẳng hấp dẫn chết người như cỏ mới… Bên Vương Hiên Dật là một cảm giác vui vẻ, không âu lo nhưng rốt cuộc cô vẫn cảm giác thiếu một chút gì đó làm say lòng người.
Cảm giác sai, cảm giác thiếu bởi vì đó không phải là tình yêu. Đó là một chút rung động của tuổi trẻ vội bị dập tắt mà không để lại vết thương lòng. Nếu như không có sự xuất hiện của Lâm Tử Tùng, thứ cảm xúc nằm ở giữa mến và yêu ấy có lẽ sẽ một lần nữa lên men. Rồi cô sẽ yêu và sống một đời hạnh phúc, vui vẻ bên Vương Hiên Dật.
Nhưng Lâm Tử Tùng lại xuất hiện và dạy cô biết thế nào là yêu.
Anh thật sự hiểu cô cần gì và mong muốn điều gì. Điều anh làm cho cô không phải là ngồi bên nhau hồi tưởng về đoạn quá khứ chính cô cũng muốn quên, mà là cùng nhau tạo nên những hồi ức mới. Thứ anh muốn là dắt tay cô băng qua đoạn đường tuyết, vì cô mà bốc đồng đánh người. Vì cô mà xây nên một tổ ấm.
Anh và con trai anh, Tư Thông, cho
cô cảm giác gia đình. Mà ở đó, cô yêu anh, cô chăm sóc, yêu thương Tư Thông và chính bản thân cô lại là người phụ nữ duy nhất trong nhà để hai cha con bảo vệ và yêu thương.
Hạnh phúc mà người ta cả đời tìm kiếm thật ra lại chẳng có mẫu số chung. Với Trương Diệu Hoa và Lâm Tử Tùng, đó là cho đi và nhận lại.
“Tôi vốn lương thiện” viết về cuộc sống của Trương Diệu Hoa, 27 tuổi, đối mặt với hai sự lựa chọn: một người mình yêu và một người yêu mình, cùng những vướng bận và áy náy của quá khứ.
Có những thời điểm ở giữa trang truyện, mình cũng hơi mơ hồ không chắc chắn ai mới là nam chính. Ngay cả Yêu Tử cũng từng lạc lối và thừa nhận mình đang đứng ở giữa hai cửa, không biết nên đi về hướng nào.
Mình nghĩ đó có thể là ý đồ của tác giả giao lại bài toán khó cho gái ế 27 tuổi. Lứa tuổi mà lý trí lớn dần theo thời gian làm họ càng khó khăn hơn trong sự lựa chọn. Nhưng cũng chính những người phụ nữ ở lứa tuổi này lại càng tham luyến hơn cảm giác yêu và lại trong vô thức nghiêng về cảm xúc.
Sự chần chừ không quyết của họ có thể bị ném đá vì cứ “ba phải, một chân đạp hai thuyền”. Nhưng thật ra chính bản thân họ cũng không biết thật ra họ đã lựa chọn rồi. Việc cần thiết chỉ là một cái cớ hoặc một bước ngoặc để tỏ lòng nhau.
Và bước ngoặt ấy cũng cần phải có được sự hợp tác từ cả hai phía. Em không chọn, thì anh ép em chọn.
Anh bảo, “Bây giờ em có hai sự lựa chọn. Một là em thích anh. Hai là em yêu anh”.
Vương Hiên Dật là ánh trăng sáng, nhưng Lâm Tử Tùng lại là mặt trời. Nóng bỏng và nóng nảy. Người phụ nữ 27 tuổi chông chênh mất phương hướng trong tình yêu có lẽ không cần một người dịu dàng như nước mà cần một người bá đạo như thế để “đi vào khuôn khổ”.
Thế là họ yêu nhau, hạnh phúc ngập tràn trong tổ ấm 3 người… cho đến khi biến cố xảy đến, kéo theo hàng loạt sự thật được phơi bày làm người trong cuộc lại một lần nữa phải đứng trước sự lựa chọn. Cuộc sống của người trưởng thành, sự lựa chọn của người trưởng thành. Ai rồi cũng phải đối mặt…
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, họ đã đối mặt với sự thật và quá khứ như thế nào? Mời các bạn đọc “Tôi vốn lương thiện” để tìm lời giải đáp.
Truyện được viết với văn phong hài hước, các nhân vật đều yêu quý tiếng mẹ đẻ và thường xuyên hố nhau bằng thành ngữ, chơi chữ, làm câu chuyện cũng trở nên thú vị hơn. Truyện được kể trên ngôi thứ 1 là nữ chính. Còn về nam chính lại chỉ được miêu tả qua đối thoại và qua suy nghĩ của nữ chính. Vì thế, tâm tư của anh khó nắm bắt, như chính những người đàn ông hoàng kim ngoài 30 tuổi: khó hiểu nhưng lại có một sức hấp dẫn khó cưỡng.
Về tuyến nhân vật phụ, nam phụ thâm tình là một nhân vật hẳn phải lấy đi nhiều tâm tư của tác giả. Tính cách, nội tâm và câu chuyện của anh được tác giả miêu tả kỹ lưỡng với một sự cảm thông sâu sắc.
Ngoài ra, truyện chắc chắn sẽ giảm đi phần thú vị nếu không có sự xuất hiện của Lâm Tư Thông, con riêng của Lâm Tử Tùng – ông mai, stylist của nữ chính, nhân vật xứng đáng thủ vai nam chính trong mẫu quảng cáo “Mua con trai nhỏ tặng theo cha già”.
Đọc truyện tại: https://truyen5z.net/toi-von-luong-thien