Thực ra mình đang chuẩn bị một tinh thần thật tốt để rời đi cùng con. Có lẽ chẳng còn thứ gì để mình cảm thấy lưu luyến.

by admin

Mình được nuông chiều từ nhỏ nên cuộc sống rất màu hồng. Năm lớp 10 thì mình gặp cậu ta. Cuối lớp 12 thì nhận lời yêu. Suốt những năm cấp 3 thì nào ôn đề, làm hộ văn, soạn đề, chép đáp án, xin vào lớp học thêm,…chuyện nào cũng có mặt mình. Mình học lớp chọn còn cậu ta học lớp thường. Rồi cậu ta đỗ ĐH Xây dựng còn mình học 1 trường kinh tế. Con đường học hành của mình khá lận đận nên năm 2 mình thi lại và học sư phạm. Những năm ở HN mình cũng giúp đỡ, hỗ trợ cậu ta hết sức. Nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, vẽ bản vẽ,… Rồi mình ra trường thi tuyển và vào làm ở VSC. 7 năm yêu nhau rồi mình kết hôn. Nói chung trau chuốt từ ảnh cưới, trăng mật đến video cưới. Mấy tháng sau mình mang bầu có bị doạ sảy 1 lần và cũng nghĩ vì cv xây dựng vất vả nên mình chấp nhận lùi về phía sau. Mình xin nghỉ việc và định tìm cv nào nhẹ nhàng hơn sau này chăm lo gia đình con cái. Mình sinh con đúng lúc HN giãn cách xã hội và cũng suýt mất mạng trong lúc mổ. Sinh xong 4 tháng cả nhà mình cùng chuyển về quê sống. Anh ta xin được cv cách nhà 40km. Có lẽ nhìn vào ai cũng thấy anh ta thương vợ yêu con lắm. Có nhiều ngày sáng đi sớm tối chạy về nhà với vợ con. Lúc đó mẹ con mình ở với ông bà ngoại vì ông ngoại nghỉ hưu nên có thời gian giúp 2 mẹ con hơn. Vì xây dựng nợ lương nên anh ta chơi may rủi Tài Sỉu. Kết quả là vàng cưới và chút ít tiền tiết kiệm chẳng còn.
Sau 1 năm thì mình chuyển ra thuê nhà về gần anh ta. Bi kịch bắt đầu từ đó. Thời gian đầu thì chẳng sao cả rồi anh ta chuyển vào Hạ Long làm. Có những ngày nhậu nhẹt tới sáng rồi nói dối. Chưa bao giờ mình thấy nghề xây dựng lại t.,,.,ệ n,.,ạn đến vậy. Mình thực sự sốc cực sốc. Mâu thuẫn cãi nhau rồi thậm chí xô xát. Thậm chí anh ta còn bế con gái lên tí định n,,,es,,,m con xu,,,ống đ,,,ất. Mình còn bỏ nhà sang nhà bạn mấy lần nhưng vì là đứa có chuyện gì cũng chịu đựng 1 mình nên mình ko nói với bố mẹ. Lần cuối cùng anh ta làm mình bị thương thì mọi chuyện bung bét. Mình vào viện khám rồi về nhà. Thời gian đó rất kh,ủn,,,g kh,,iếp. Anh ta đã biến thành người khác. Không còn là cậu bạn hiền lành, tử tế cùng mình đi suốt bao năm tháng thanh xuân nữa.
Về nhà bố mẹ mình một thời gian thì con gái có nhiều biểu hiện lạ. Cho đi khám thì bs bảo sang chấn tâm lí. Nghĩ cho con mình đã xin anh ta quay về để giúp con nhưng anh ta luôn viện cớ cv để từ chối. Rồi mình cùng con nhập viện để điều trị. Thời điểm ấy dịch covid bùng phát nên ko cho người ra vào thăm. 1 mình xoay xở rồi mình bị s,,ả,,y th,,,ai mà ko hề biết mình mang thai. Vậy là một cặp song sinh không còn. Mình ko dám nói với ai mà một mình chịu đựng để lo cho con gái. Sau 3 tuần trở về nhà thì lại 1 tuần cả 2 mẹ con nhiễm covid. Lúc mình kiệt quệ nhất thì anh ta ko hề tới thăm con dù 1 lần mà chỉ cố gắng đơn phương ly hôn thật nhanh. Ko chỉ vậy lần nào nói chuyện gì là anh ta ,c,,h,,,ửi bới. Xảy ra bnhieu chuyện sự tức giận trong mình ko thể dừng lại được nên mình có gửi mail lên cty anh ta về những việc làm sai trái của anh ta (có một số chuyện tồi tệ khác nữa). Rồi việc anh ta làm mình bị thương gia đình mình muốn đưa ra pháp luật. Vì chưa từng nghĩ sẽ thực sự làm như vậy nên kết quả cũng ko đi tới đâu nhưng nhờ đó mình biết được là khi hoà giải nói đến tiền thì anh ta đã lừa mình và chọn tiền thay vì đứa con gái đang bị bệ,,nh t,,,ật khổ sở.
Để nói về lúc trc, từ khi mới sinh con gái mình bám mẹ nhưng lại rất yêu ba nó. Khi con bệnh ko nói đc 1 từ nào duy nhất gọi 1 tiếng “ba”. Bây giờ khi mình dạy con nói đc khá hơn thì nói “yêu ba mẹ” hỏi “ba đâu”…Con mất ngủ triền miên, tâm lí bất ổn, dạ dày đau liên tục, ăn không được toàn nôn ói, g,,,ầy m,,òn x,,ơ x,,,ác. Từ ngày mình mất con ngày nào cũng mơ thấy ác mộng và nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Còn con gái thì liên tục giật mình, gọi em bé. 6 tháng anh ta đưa cho mình 5tr. Suốt thời gian con nằm viện rồi đi HN ko biết bnhieu lần để chữa tâm lí rồi dạ dày nhưng ko 1 xu. Nhìn cảnh con bé tí gây mê soi dạ dày mấy lần rồi nằm truyền dịch, truyền dinh dưỡng mấy ngày trời mình đau ko diễn tả đc. Nhưng đứa trẻ đáng thương ấy bị bỏ rơi. Mình đã nhiều lần tự hỏi “Liệu anh ta có còn là con người nữa hay không?””Sự ích kỉ, tức giận hay cái gì quan trọng hơn mạng sống của đứa trẻ hay sao?”… Mình thậm chí đã cầu xin chữa bệnh cho con nhiều lần và đã từng có lần “quỳ xuống”…
Còn gia đình anh ta thì có lẽ mình chỉ gặp trên phim. Cách nhà mình 6km nhưng chắc số lần qua thăm cháu đếm trên đầu ngón tay. Cháu nằm viện cũng mặc kệ. Cho dù bố mẹ anh ta cv ko ổn định, hoàn cảnh gia đình ko tốt nhưng chưa bgio mình tính toán. Nhưng đến bây giờ mình mới thấy lòng người thật tàn nhẫn và độc ác khi đi khắp nơi để dựng chuyện nói xấu mình.
Nơi nương tựa duy nhất bây giờ có lẽ là bme mình . Điều mình thấy có lỗi nhất chính là đặt gánh nặng của mình lên vai bme. Chưa bao giờ bme thôi lo lắng và giúp đỡ mình. Mình luôn cố tỏ ra thực sự rất ổn trước mặt bố mẹ mình và cố gắng chăm sóc con.
Có vô vàn lí do khiến mình cảm thấy ko còn muốn tiếp tục tồn tại. Khi mình coi người đó ko chỉ là chồng là cha của con mình, mà là một tri kỉ, một người thân thực sự như máu mủ của mình và là cả một thế giới. Thì thế giới ấy tận thế rồi đấy. Khi mình đã dùng hết sự cố gắng, nỗ lực, hi sinh và cho đi trong 11 năm để vun đắp đến kết cục viên mãn. Thì kết cục ấy bi thảm quá.
Nhìn lại bản thân sau ngần ấy năm ko tiền, ko cv, con gái bị bệnh, bản thân cũng thương tật, mất 2 đứa con,…chẳng biết phải tiếp tục ntn. Thực sự có lúc chạy xe ra ngoài mình phóng rất nhanh. Mình đã mong muốn là người n,,ằ,,m x,,,uố,,ng ở tai nạn ngoài đường kia thay cho một ai đó. Mong rằng mình sẽ xuống đ,,,ị,,,a n,,gụ,,c để đền tội đã mất 2 đứa trẻ còn chưa đầy 6 tháng thì chào đời… Rồi mình lại cứ gạt đi nước mắt nhìn con. Mình đã nghĩ thà bố mẹ có đau đớn, buồn bã nhưng ít ra ko khổ.
Mỗi lần ăn một món ăn, đi qua một con đường, mặc cái áo, cầm dt lên,…làm bất cứ điều gì thì cái kí ức của 11 năm lại khiến mình ko chịu nổi. Có lẽ ngày con gái ra đi mình cũng ra đi.
Mang tất cả những gì đẹp đẽ đi để những đau thương ở lại…

You may also like

Leave a Comment