Mình nữ, năm nay 29 tuổi, cựu sinh viên trường và mới quay lại Hà Nội làm việc được 2 tháng với mức lương hơn 10tr. Thật sự mức lương này còn thấp hơn chục triệu hồi 2019, trước khi mình vào Nhà nước năm 2020…
Câu chuyện bắt nguồn từ việc nhà mình có 2 anh em, anh trai mình lấy vợ rồi vào Nam lập nghiệp sinh sống, cuộc sống cũng rất ổn.
Còn mình là em gái, đỗ đại học xong thì mình cũng ở Hà Nội làm, tính mình cũng tự lập, ra trường bằng giỏi, chứng chỉ tiếng Anh kèm 1 số chứng chỉ học bổ sung nhanh chóng xin đc 1 công việc phù hợp và sau 3 lần nhảy mình đã làm tạm ở 1 công ty mới, tuy mới nhưng mức lương khi ấy với mình khá cao, 2019 là hơn 20tr.
Bố mẹ mình thì từ lúc ra trường đến năm 2019 ấy, lúc nào cũng giục, cũng muốn mình về quê, kiếm 1 công ty hoặc cơ quan Nhà nước làm…để gần bố mẹ, nhà ko phải lo, cơm ăn áo mặc đầy đủ, chăn ấm đệm êm. Vì nhà mình cũng ko phải giàu có gì, bố mẹ mình cũng đã về hưu, mẹ trước làm công nhân thôi còn bố làm cơ quan Nhà nước nhưng chỉ là nhân viên, cao nhất là chức phó phòng về hưu mà phó phòng huyện thì ăn thua gì đâu…nên mình muốn ở lại HN làm kiếm đc nhiều tiền hơn lo cho bố mẹ, chứ về quê làm Nhà nước lương 3 cọc 3 đồng thì đến bao giờ mới có “Biến chuyển” để chất lượng cuộc sống tốt hơn.
Năm 2020 bùng dịch, công ty cắt giảm nhân sự, mình là người mới, mà anh giám đốc cũng bày tỏ khó khăn với mình nên mình chấp nhận nghỉ để nhảy việc.
Cùng với thời điểm ấy thì bố mẹ biết chuyện nên ép mình về quê thi Công chức (đúng lúc họ tuyển), bố mẹ bảo có suất thì phải tranh thủ. Bố mẹ còn ép mình kiểu khóc, xong cầu xin van xin. Mình cũng thương nên nghe theo nguyện vọng bố mẹ ôn thi rồi thi…ai ngờ trúng thật. Nhưng mức lương thì =)) thôi nói tóm gọn đủ các khoản loanh quanh 5tr =)) đc cái gần nhà ko cần lo cơm ăn, áo mặc, mà về quê cũng ko tốn nhiều chi phí…
Nhưng câu chuyện ở đây là gì, là cái phòng ấy lạ lắm, phòng có 6 người thôi, 1 trưởng, 1 phó, 4 nhân viên, trong đó có 1 chú có tuổi rồi, 2 bạn kia là con cốp lớn và mình…chả cốp keo gì =)), mình nghe bố mẹ nói qua là ko phải đơn giản mà có “Suất” nhưng để có suất thì bố mẹ mình ko nói làm như thế nào…nhưng cơ bản công việc của mình
Đến sớm nhất phòng, dọn dẹp, kiểm tra, cắm phích nước sôi. Chiều trước khi về thì chú ý rửa cốc, chén uống nước nếu bẩn, mà ngày nào chả có người uống =)), khổ.
Công việc phần lớn nó ko liên quan đến trí óc mấy, kiểu kiểm, đếm số lượng, xong đánh văn bản, excel, trình bày văn bản…, đi gửi văn bản cho các cơ quan khác, nhận văn bản (như kiểu là 1 đứa văn thư trong phòng chức năng).
Những việc chuyên môn mà có thêm tí màu mè cảm ơn, gọi là “Cảm ơn” vì mình làm việc cho họ tốt, hiệu quả, chứ ko phải là “Bắt buộc” hay “Hối lộ” gì đâu nhé, mình xong việc họ mới cảm ơn, có chỗ có, có chỗ ko thì KO ĐẾN LƯỢT mình, mà cho các bạn kia, cho mọi người trong phòng.
Tất cả giải thưởng, giấy khen chưa bao giờ đến lượt mình.
Khi mọi người sai thì nhắc nhở nhẹ nhàng, mình sai kiểu “Sinh viên đại học ra trường làm chục năm đến giờ mà cái này vẫn chưa biết?” hoặc “Vẫn làm sai?”, nói chuyện rất nặng nề. Rồi có những hôm kiểu mình phải ở lại gõ xong văn bản này, kiểm đếm xong này, dọn dẹp này nên về muộn…
Ừm nếu tất cả mọi người như vậy có khi mình OK nhưng chỉ riêng mình, có những hôm mình vất vả còn mọi người đi “Tiếp khách” nhưng thật ra là đi ăn, đi liên hoan với nhau…
Mình cũng từng nói những chuyện ở trên thì trưởng phó phóng nói mình cần phải học việc nhiều, mới làm đc 1 năm đã đòi hỏi, cho nhiều việc (mà toàn việc tin học văn phòng, pha trà, rót nước, dọn dẹp =))) là để học đc nhiều việc hơn…v…v…(nói chung là lý do), xong thực ra 2 bạn kia thì 1 bạn cũng mới chuyển về đc trc mình 1 năm, 1 bạn thì 2 năm, còn trẻ hơn mình rất nhiều…
Những thứ ấy khiến mình suy nghĩ rất nhiều, mình nghĩ ở HN, làm giúp việc lương còn 6-7-8-9tr, mình ở đây làm từ a-z mà toàn việc linh ta linh tinh được lương hẳn 5tr, rồi còn bị chèn ép, mình tâm sự với bố mẹ nhiều lần bố mẹ cũng nói giờ bố mẹ về hưu ko tác động đc, mà mới làm thì ai cũng như vậy nên mình…CHỊU. Giọt nướt tràn ly, mình xin, à ko, mình quyết định rồi nói với bố mẹ mình sẽ nghỉ khi dịch ổn ổn…sau đó quay trở lại Hà Nội làm:
- Người ta đi làm, 1 là đam mê, yêu thích công việc, 2 là lương cao, thu nhập cao thì họ có thể ko đam mê nhưng vì tiền họ sẽ làm. Còn con, chả đam mê công việc này, lương cũng chả cao. Bao nhiêu năm đi học kiến thức đi làm kinh nghiệm giờ như 1 đứa giúp việc. Mà con nói thật là chắc họ muốn đẩy mình đi để cho 1 người khác vào nên mới như vậy….chỗ này ko ngon như bố mẹ nghĩ đâu.
Mình nói “ko ngon” vì bạn bè mình, người thân mình, nhiều người vẫn làm trong NN mà công việc rất ổn, ko như mình, vậy thôi…
Và viết đơn xin nghỉ, trưởng phòng mừng lắm “Chúc em tìm đc công việc như ý!”…=)))))
Quay trở lại Hà Nội, tìm nhà trọ, vác con xe AB 2018 mua (tự tay mua nhớ) tiếp tục hành trình tìm công việc mới, lương khởi điểm so với cái năm 2019 thì…có khi = 1 nửa ấy =)) nhưng thôi, dần dần sẽ lên dần, vì từng làm công việc tương tự, từng có mức lương như vậy nên mình tin, mình sẽ làm được thôi.
Thà muộn còn hơn là chọn sai con đường, rồi đánh mất tương lai ở 1 nơi “Ko phù hợp” về cả con người, cả công việc với mình….