Một ngày dài đầy mệt mỏi lại vừa trôi qua, bạn gánh vác trên vai bao bộn bề của cuộc sống. Bạn ngây ngô bước vào đời bằng một chiếc chân trần chưa từng dẫm phải sỏi đá, và bạn dần dần lớn lên cùng với những vết chai sạn đã hằn rõ theo từng ngày…
Mọi người thường nói bạn thay đổi rồi, thay đổi với con người trước đây mà họ từng quen biết. Bạn chỉ mỉm cười cho qua, vì chính bạn cũng hiểu rõ rằng bản thân phải thay đổi mới có thể sinh tồn trong cuộc sống đầy biến cố này. Sau một ngày dài đi làm đầy mệt mỏi, bạn với tay mở cánh cửa gỗ thân quen ra đập vào mắt là một màu đen tĩnh lặng cùng với sự gặm nhấm của cô đơn.
Vệt sáng mờ ảo của ánh trăng phía xa xa hắt từ khe cửa sổ nhàn nhạt chiếu vào trong căn phòng mà bạn đã thuê được một thời gian dài. Sự mệt mỏi ùa về, bạn bỏ qua chiếc bụng còn rỗng tuếch đang kêu gào từng đợt, cứ thế co mình lại vào một góc nhỏ chỉ muốn ngủ một giấc thật bình yên…
Tiếng chuông tin nhắn vang lên phá tan sự im lặng vốn có của căn phòng, một vài chữ đơn giản mà mẹ gửi làm bạn như muốn vỡ oà:
“Dạo này con khoẻ không? Có ăn uống đầy đủ không con?”
Bạn cố gắng nở nụ cười thật tươi rồi vội vã gửi đi một dòng tin nhắn:
“Dạo này con khoẻ lắm, mẹ đừng lo.”
Đôi lúc chúng ta thường dùng vỏ bọc mạnh mẽ để che đi sự yếu đuối của bản thân. Bạn đã từng sợ hãi, bạn sợ khi phải đối diện với những thứ khắc nghiệt trong cuộc đời này, bạn mệt mỏi nhưng không biết kể cho ai nghe bạn đã mệt đến nhường nào…
Mình luôn tin rằng mọi sự cố gắng đều sẽ được đền đáp thích đáng. Nếu mệt quá cứ ngủ một giấc thật ngon, nếu buồn quá cứ khóc một lần thật đã. Mạnh mẽ lên nhé người bạn mến yêu…