??̛́ – ??̣̂? ??̂ ??́? ?ℎ?̂?? ??́ ????̣? ℎ?̀?ℎ, ?ℎ?̂?? ???̉? ?????, ??̣? ??̣?? ??̂̀, ?ℎ?̆̉?? ???̂́? ??́?ℎ ??̛̉ ??̛̉ ?ℎ?́? ??́? ??̛́? ?ℎ?̛̃?? ???̛?̛̀? ???? ????ℎ ??̀ ??̣? đ??? ?ℎ?̂́? ??ℎ??̣̂?.
Cũng từng như bao bạn trẻ khác, tớ cũng từng vẽ ra cho mình những ước mơ, mục tiêu cho riêng bản thân mình. Nhưng rồi thực tế đã kéo tớ về lại.
Áp lực của gánh nặng đồng tiền, áp lực từ gia đình và áp lực bạn bè đồng trang lứa khiến tớ chẳng còn là mình nữa.
Ra trường, tớ lao đầu vào tìm kiếm công việc, rải CV đi mọi nơi nhưng không nhận được sự phản hồi. Tớ xin việc vào thành phố lớn, nhưng với chi phí đắt đỏ và số tiền lương ít ỏi chẳng thể nào trụ nổi. Tớ cảm thấy thật bất công, khi mọi cố gắng của mình đều không được công nhận. Tớ ganh tị với những người xung quanh về một công việc, một tình yêu và một gia đình hạnh phúc. Phải chăng tớ đã đòi hỏi quá nhiều ? Phải chăng là do tớ cố gắng chưa đủ ?
Tớ thất nghiệp gần 1 năm và dần rơi vào bế tắc. Tớ cảm thấy có lỗi với gia đình, ghét chính bản thân mình. Để nuôi một đứa con 23 năm học chỉ mong ra trường có công việc nuôi sống chính bản thân, nhưng tớ chỉ biết ăn hại. Tệ thật nhỉ ? Cuộc sống cứ như thế, dằn vặt, tự trách và rồi tớ bị trầm cảm nhẹ.
Tự vẽ cho bản thân một vòng tròn cách xa thế giới ngoài kia, tự làm tổn hại bản thân, luôn dằn vặt mình. Tớ sợ hãi, tớ sợ chỉ cần bước đi thì sẽ sai. Tớ sợ bị phán xét, bị so sánh.Tớ ghét chính tớ, tớ ghét con người hiện tại. Cô gái luôn mạnh mẽ, hung hăng của ngày xưa đâu? Cô gái có thể cười có thể khóc đâu rồi ?
Và rồi sau khoảng thời gian đấu tranh, tớ cũng đã thoáng khỏi nỗi ám ảnh đó. Nếu bản thân không đứng lên thì ai sẽ đứng lên thay thế bạn ? Chỉ có chính tớ, vực lên khỏi vực sâu và bước tiếp con đường đang dang dỡ. Chẳng còn những ước mơ, hoài bảo; chỉ mong đôi vai nhỏ sẽ có đủ sức gồng gánh tiếp tục.
??̂̀? ??̂́? ??̉ ??̃ ?̂̉?, ???̉? ???̂?? ?