Chẳng giấu gì mọi người, gia đình em cả bên nội bên ngoại ai cũng học vấn cao thạc sĩ tiến sĩ không thì cũng đi du học. Nhà em chỉ có 2 chị em, chị e cũng học xong ra trường rồi đi làm còn mình em nên bố mẹ đều rất kì vọng. Thực ra bố mẹ em chẳng bao giờ bắt con cái là phải được như thế này như thế kia nhưng tự em cũng biết nghe được kết quả của em như v thì rất buồn vì 12 năm học e đều là đứa có thành tích kha khá trong trường.Em đang vừa viết bài này vừa khóc, thực ra là cảm xúc buồn khi mình rớt đương nhiên là có nhưng em chỉ khóc vì thương mẹ ,kiểu cái cảm xúc khi mẹ đi làm về mua rất nhiều đồ ăn cho em hỏi han quan tâm và cũng đầy sự kì vọng vì biết hôm nay là ngày biết điểm chuẩn. Chỉ nghĩ đến thôi là nước mắt e lại ứa ra không thôi. Em cứ suy nghĩ mãi, mẹ lúc nào cũng dịu dàng, quan tâm từng tí một ngay cả khi em thông báo là e trượt dh rồi mẹ vẫn không 1 lời trách móc. Có thể là gia đình em cũng có điều kiện vẫn có khả năng lo cho em học 1 trường tư nào đó nhưng cái cảm giác mà mình trượt đh, không thể trở thành niềm tự hào, khiến bố mẹ vui lòng, cảm giác vô dụng cứ mãi trong đầu em thôi thúc e phải tự khẳng định bản thân mình 1 lần nữa khiến e quyết
định thi lại. Bản thân e tự thấy quyết định này rất khó khăn vì 1 năm sống trong định kiến sẽ chẳng dễ dàng gì. Có thể mn sẽ nói là vì tương lai mk, vì gia đình chứ quan tâm gì lời bàn tán xung quanh nhưng k phải đâu mn ạ, 1 số điều chỉ đúng khi nó đặt trong hoàn cảnh phù hợp, cái áp lực khi sống trong 1 gia đình luôn đề cao học vấn nó thực sự lớn và rất mệt mỏi để vượt qua. Em buồn quá nên lên đây tâm sự với mn…..?
15/9 Ngày rất nhiều trường đại học công bố điểm… cũng là ngày em chính thức rớt đại học mn ạ. ..
125
previous post