Vợ có hối hận khi gả cho một người chồng như tôi?

by admin

Vợ tôi đã mất gần 1 năm rưỡi rồi. Hôm trước, bạn thân của vợ gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng vợ có gửi cho cô ấy một bức thư QQ, đến bây giờ mới nhận được. Chắc là vợ đã viết trước lúc mất và cài đặt ngày nhận được. Bác sĩ xác định là vợ tự sát vì trầm cảm.

Tôi nhìn hình ảnh chụp nội dung thư mà vợ đã gửi cho cô bạn thân, cô ấy nói rằng cuộc đời này, cô ấy còn nhớ thương rất nhiều người, nhớ cô bạn thân này, thương cha mẹ, chị của cô ấy, còn có đứa cháu gái nữa. Tôi nhớ hồi sau khi tốt nghiệp, vợ có ở nhà chị một thời gian, nhìn cháu gái lớn lên từng ngày, sau này đi làm xong về nhà còn đưa đón cháu gái tan học nữa. Vợ rất thích trẻ nhỏ. Cô ấy không hề nói nhớ thương tôi. Cô ấy còn nói rằng sinh ra trên cuộc đời này, vội đến rồi vội đi, cô ấy chưa có được những gì bản thân mong muốn, cái nhận được nhiều hơn cả chính là đau khổ. Vợ đã ra đi hơn một năm rưỡi rồi, giờ đây lại nhìn thấy những lời của cô ấy, tôi càng thêm đau khổ, hối hận. Tôi nghĩ, cô ấy chắc chắn hối hận khi gả cho tôi.

Lúc còn sống, vợ ở nhà 2 năm không đi làm. Thân thể cô ấy rất yếu ớt, rất gầy, sau khi kết hôn thì khó khăn lắm mới mang thai. Cô ấy rất vui, cứ mong mỏi sinh được một bé dễ thương như đứa cháu gái. Ba bốn tháng sau, vợ sảy thai. Thời gian đó, vợ rất đau khổ, dù gì thì hai đứa cũng ba mươi tuổi đầu rồi. Nhưng việc sảy thai đã được dự đoán trước, tôi cũng rất buồn. Suốt hơn 1 năm này, tôi cứ suy nghĩ rốt cuộc là từ lúc nào vợ bắt đầu trầm cảm, có thể là sau khi sảy thai cũng nên. Sau khi thân thể hồi phục, mặc dù không hề vui vẻ, rất ít cười, nhưng cô ấy vẫn như trước đó, dịu dàng, nấu cơm làm việc nhà, đợi tôi đi làm trở về, lặng lẽ làm những việc của mình. Tôi biết vợ không vui, nhưng cũng không biết cách an ủi nào tốt hơn, thật sự là tôi đã bỏ lơ đi trạng thái tâm lí của cô ấy. Tôi còn nhớ bộ dạng hỏi tôi đưa tiền của cô ấy, vừa khó xử vừa bình tĩnh. Trước lúc kết hôn, bên nhà vợ có mua một căn hộ ở quê, mỗi tháng phải đóng tiền nhà. Cô ấy rất muốn đi làm, nhưng tôi không đồng ý, tôi còn muốn có con, muốn cô ấy sớm điều chỉnh cảm xúc và ổn định sức khỏe. Cô ấy đã giấu tôi đi tìm việc làm, và phỏng vấn rất nhiều nơi nhưng không được. Cô ấy từng nói với tôi rằng bản thân vô dụng, học cả đại học mà giờ không tìm được việc.

Tôi nhớ lần cuối cùng cô ấy hỏi tiền từ tôi, lúc đó tôi đang ăn cơm, vô cùng không kiên nhẫn nói, “Sao lại tới ngày đóng tiền nhà rồi”. Cô ấy nói phải đóng tiền nhà, cũng không còn tiền mua thức ăn, tôi đã chuyển cho cô ấy 6000 tệ. Tôi biết tôi không nên hung dữ với cô ấy, nhưng tôi thực sự áp lực, nhà của hai đứa đang ở cũng phải đóng tiền nhà nữa, tiền lương của tôi còn chưa tới 20000 tệ. Tôi trách bản thân vô năng, hận vô cùng. Nửa tháng sau, vợ về nhà mẹ mấy ngày. Tôi thật ngu ngốc. Sau khi vợ mất, tôi mới biết, cô ấy về quê là để bán căn hộ ở đó.

Sáng hôm ấy, vợ làm đồ ăn sáng cho tôi, ăn cùng tôi. Tôi mang giày đi làm, hôm đó tôi phải đi công tác 3 ngày, đến thứ 5 mới về. Mang xong giày, cầm chìa khóa, cô ấy nói với tôi, “Chồng ơi, chúng ta ôm một chút đi”. Bình thường vợ ít khi gọi tôi là chồng, chỉ gọi tên tôi mà thôi, ra ngoài cũng không có thói quen ôm ôm gì cả. Hôm đó, vợ đã tiễn tôi ra tận cửa, đến thang máy. Ấy vậy mà tôi không hề phát hiện ra điều gì không bình thường cả.

Mười giờ sáng, tôi đến khách sạn ở thành phố bên cạnh, gửi tin nhắn cho vợ, nói đã đến nơi. Vợ nhắn lại, “Dạ, em biết rồi”. Hai giờ chiều, bắt đầu mở cuộc họp. Tám giờ tối về lại khách sạn, tôi gửi tin nhắn cho vợ than khổ, bảo là tôi phải tắm rửa rồi nghỉ sớm. Vợ không trả lời tôi. Bảy giờ sáng hôm sau, mẹ vợ gọi điện thoại cho tôi, vừa khóc vừa hỏi tôi vì sao điện thoại cô ấy tắt máy, gọi từ sáng tới giờ vẫn không được. Tôi cúp máy, gọi cho vợ, thuê bao. Lúc đó, tôi đột nhiên phát hoảng, vợ chưa bao giờ tắt điện thoại cả, tại sao… Tôi lái xe về, mất hơn 1 tiếng rưỡi. Tôi nhớ lại những biểu hiện lạ thường lúc sáng hôm kia, rồi lại ép bản thân không nên nghĩ nhiều, tự nhủ chắc là cô ấy đang ngủ mà thôi. Nhưng mà ngày nào vợ cũng ngủ sớm dậy sớm, ngày nào cũng đi bộ sẵn tiện mua thức ăn, ngày nào tôi đi làm về đều thấy nhà cửa ngăn nắp, cô ấy đã lên giường đắp chăn ngủ sớm. Tôi không còn nghe thấy gì nữa, cả người ngẩn ngơ, hoảng loạn.

Sau này, mẹ vợ kể lại, tối hôm đó, cô ấy cứ lăn qua lăn lại, khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng rồi lại bị đánh thức bởi ác mộng. Cứ thế thức trắng tới sáng, gọi điện thoại cho mẹ để tìm kiếm chút gì đó an ổn. Mẹ vợ mắng tôi không yêu con gái của bà, là tôi hại chế.t cô ấy. Tôi cảm thấy mẹ nói đúng, là tôi hại vợ của mình, tôi là đứa súc sinh. Ngay cả vợ mình mất đi, cũng là mẹ vợ cảm nhận được chứ không phải người chồng như tôi. Tôi không xứng làm người. Vợ chắc chắc rất hối hận vì đã gả cho tôi. Nếu như được gả cho người đàn ông khác, cô ấy có lẽ hạnh phúc hơn, không còn suy nghĩ đến vấn đề tiền bạc, gia đình êm ấm, cuộc sống vui vẻ.

You may also like

Leave a Comment