Đông cung phiên ngoại | Họa hàng mày như nét xuân sơn [2]

by admin
Ngoại truyện Đông cung Họa nét xuân sơn 2

Phiên ngoại mới nhất của Đông cung: Họa hàng mày như nét xuân sơn gồm 3 phần. Đây là phần thứ hai.

Ngoại truyện Đông cung Họa nét xuân sơn 2

Mã phu muốn sửa móng ngựa, Cửu cô nương bèn cầm dao cắt cùng, nàng hỏi hắn: “Ngươi vào cung đã bao lâu rồi?”

Người nọ nghĩ nghĩ, nói: “Khoảng 4-5 năm.”

Cửu cô nương lại hỏi: “Ngươi đã từng gặp hoàng đế chưa?”

Người nọ hơi mỉm cười, nói: “Một kẻ chăn ngựa như ta làm sao có thể diện kiến bệ hạ.”

Cửu cô nương có chút buồn bã, nàng nói: “Ta cũng chưa từng thấy người, ôi chao, tiến cung một chuyến, lại không được nhìn thấy bệ hạ, lúc về làm sao khoác lác với người ta đây?”

Cửu cô nương thầm tính toán, trong mấy vị huynh trưởng, đại ca là người có uy vọng nhất. Mà người đại ca kính nể nhất trên đời chính là bệ hạ đã mấy thống lĩnh quân đội ngự giá thân chinh. Bản thân nàng hiếm khi mới được tiến cung một lần, lại chẳng được gặp bệ hạ, về sau làm sao tranh cãi trước mặt các ca ca được?

Người kia bèn hỏi nàng: “Nếu ngươi gặp được thì sẽ khoác lác thế nào?”

Cửu cô nương nghĩ nghĩ, bèn nói: “Ta cũng không biết, chẳng qua vì ca ca ta thường nhắc tới bệ hạ, nói người oai hùng thiện chiến, khéo dụng người tài, lúc tiến công cũng không chịu lùi ra sau, cùng các tướng sĩ một lòng, là một đại nguyên soái kiêu dũng xưa nay chưa từng có. Lại nghe nói bộ dáng người rất anh tuấn, mấy năm trước tuyển Thái Tử Phi, các tiểu thư quyền quý trong kinh đều rung động một hồi.”

Người nọ nói: “Hắn là Thái Tử, sau này làm hoàng đế, đương nhiên người người đều muốn gả cho hắn.”

Cửu cô nương nói: “Không chắc nha, ví dụ như ta, ta chẳng muốn gả cho người chút nào.”

Mã phu liếc mắt nhìn nàng một cái, tựa hồ muốn nói trong cung mỹ nữ như mây, Hoàng Hậu nương nương cũng là tuyệt sắc, một thiếu nữ ngây ngô như ngươi dám nói lời này có vẻ quá đề cao mình rồi. Cửu cô nương không khỏi nóng bừng mặt, lớn tiếng nói: “Ta đã có người trong lòng rồi, đừng nói là bệ hạ, dù có là thần tiên ta cũng không muốn gả.”

Mã phu ồ một tiếng, nói: “Người trong lòng của ngươi là người nào?”

Cửu cô nương cuối cùng cũng nhớ tới chút rụt rè của thiếu nữ, nói: “Không nói cho ngươi.”

Mã phu lại bảo: “Chuyện này có khó gì đoán, tám phần là Bùi gia Tam Lang.”

Cửu cô nương cả kinh, vội hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

Mã phu nói: “Tiểu cô nương khắp kinh thành đều thích Bùi lang quân, chẳng riêng gì ngươi.”

Cửu cô nương ngẫm lại thấy quả đúng thế thật, không khỏi nhụt chí, thở dài: “Ôi, đều là ta si tâm vọng tưởng, Bùi gia Tam Lang như chi lan ngọc thụ, làm sao có thể để ý đến tiểu Cửu nương ta được.”

Mã phu bỗng nhiên ngẩn ra một chút, hỏi lại: “Ngươi là con thứ chín trong nhà?”

Cửu cô nương gật gật đầu, hắn bèn nói: “Thê tử của ta, cũng đứng hàng thứ chín.”

Cửu cô nương thấy hắn có vẻ chán chường, tâm tư nàng lương thiện, liền thông cảm mà rằng: “Ngươi ở trong cung, hẳn cũng xa cách nàng đã lâu.”

Người nọ mặt mày rủ xuống, lại chẳng đáp lời.

Cửu cô nương hỏi: “Ngươi tiến cung đã bốn năm năm, có phải đã bốn năm năm không gặp nàng hay không?”

Người nọ tựa hồ lại ngẩn ra, qua một lúc sau mới trả lời: “Bảy năm.” Hắn vươn tay, vuốt ve lưng ngựa, hạ giọng đến mức dường như không thể nghe thấy: “Con ngựa này là nhà nàng đưa tới, từ lúc còn là chú ngựa con, thế mà nay đã bảy tuổi rồi.”

Ngựa kia như hiểu tiếng người, cúi đầu liếm liếm bàn tay hắn, như đang nhẹ an ủi vỗ về.

Cửu cô nương tràn ngập chân thành, thấy hắn khổ sở, liền nói: “Nếu không ta giúp ngươi vẽ một bức tranh nhé, vẽ nương tử của ngươi thật giống, để cho ngươi thấy tranh liền như thấy người.”

Người nọ lắc lắc đầu, nói: “Không cần.”

Hắn cúi đầu tiếp tục tu bổ móng ngựa, không biết có phải tâm tình bất ổn, vừa hạ dao liền cắt phải tay của chính mình, tức khắc máu tươi chảy ròng ròng, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất. Cửu cô nương kêu một tiếng, duỗi tay che lại miệng vết thương giúp hắn, chẳng ngờ máu càng chảy nhiều thêm, cuối cùng vẫn là người nọ phải tự mình đắp một mớ hỗn hợp trấu cám bột đậu trong chuồng ngựa để cầm máu lại, Cửu cô nương lại xé một vạt áo giúp hắn băng bó vết thương.

Người nọ nhàn nhạt nói cảm tạ.

Cửu cô nương nói: “Vết thương này của ngươi vừa dài lại vừa sâu, trời lại nóng, chỉ sợ sẽ chuyển biến xấu. Phải lấy rượu rửa qua mới được.”

Người nọ liền chỉ cho Cửu cô nương vào trong chuồng ngựa tìm, một lúc sau, nàng theo chỉ dẫn của hắn quả nhiên tìm thấy một bầu rượu từ đám cỏ khô, xoay xoay nút rượu mở túi da, hương rượu liền tỏa ra ngào ngạt. Bầu rượu này còn mạnh hơn bầu rượu ban nãy mấy lần. Cửu cô nương nếm một ngụm, nhíu mày nói: “Cay quá!” Nàng xối rượu lên tay hắn, nhẹ rửa qua vết thương, lại tẩm băng vải vào rượu, một lần nữa băng bó lại. 

Máu vẫn thấm qua băng vải, chậm rãi chảy ra.

Người nọ lại như không có việc gì, nhận lấy bầu rượu trong tay Cửu cô nương, ùng ục ùng ục, một hơi hết nửa hồ. Lúc sau uống xong, hắn lại ném bầu rượu về đám cỏ khô, tự đi ra chải lông ngựa tiếp.

Cửu cô nương có chút thương cảm, lại hỏi rằng: “Khi nào ngươi mới có thể xuất cung, đoàn tụ với nương tử nhà ngươi?”

Người nọ vẫn tiếp tục chải lông ngựa, cũng không lên tiếng trả lời. Cửu cô nương thấy hắn tựa hồ thương tâm cực điểm, bèn nhặt bầu rượu, ngồi bên chuồng ngựa, vừa dõi theo hắn làm việc, vừa nâng bầu nếm rượu.

Người nọ vẫn chải liền tay, máu trên tay thấm ra chảy xuôi theo bàn chải xuống thùng nước nhỏ, nửa xô nước dường như đã chuyển sang màu máu, hắn vẫn lặng yên không một tiếng động chải lông cho ngựa.

Cứ thế, hắn làm việc, Cửu cô nương nâng bầu uống rượu, rượu kia mạnh cực kỳ, mà nàng vẫn cảm thấy thuận miệng uống một ngụm rồi lại một ngụm. Bất tri bất giác chìm vào cơn mê, nặng nề ngủ mất.

Cửu cô nương lần đầu tiên tiến cung, liền náo loạn thành một việc đáng chê cười, nghe nói Hoàng Hậu lúc đó đã nóng nảy sai người tìm khắp chung quanh. Cuối cùng lúc tìm thấy, dưới khóm mẫu đơn, nàng đương gối đầu lên bao trang sức của chính mình, ngủ đến là tự tại.

Lỗ Quốc công phu nhân bởi vậy mà bị Yến Quốc công phu nhân trêu chọc một phen, đám cung nhân thì nói Cửu cô nương nhất định là bị Hoa thần mê hoặc rồi, nếu không sao có thể êm đẹp ngủ quên dưới hoa?

Lỗ Quốc công phu nhân nhẹ nhàng thở ra, tiểu nữ nhi không hiểu chuyện, ngây thơ ngờ nghệch thế này, Hoàng Hậu hẳn sẽ không cảm thấy con bé có được bản lĩnh lẫn phúc phận làm mẫu nghi thiên hạ nữa đi.

Chỉ là không ngờ Lỗ Quốc phu nhân nghĩ một đằng, ý Hoàng Hậu lại đi một nẻo.

Hôm đó Hoàng Hậu bảo với nữ quan rằng: “Hôm nay có các tiểu cô nương tiến cung, đã lâu trong cung mới lại náo nhiệt như vậy.”

Nữ quan cười nói: “Các tiểu cô nương nhỏ tuổi hoạt bát, đều có một loại sức sống tươi trẻ.”

Hoàng Hậu lại nói: “Lâu nay hầu hạ bên cạnh bệ hạ đều là người lão luyện thành thục, nếu như có mấy tiểu cô nương trẻ trung hoạt bát tiến cung bầu bạn, nói không chừng sẽ được bệ hạ yêu thích đấy.”

Nữ quan thưa vâng, kỳ thật trong lòng thầm nghĩ, bệ hạ với hậu cung thật sự là lạnh nhạt. Mới đầu là bởi chinh chiến liên miên, bệ hạ phải ngự giá thân chinh nơi tái ngoại. Mấy năm nay thiên hạ thái bình, triều chính ổn thỏa, theo lý thuyết phải có hậu cung ba ngàn, thế mà chẳng ai được lấy nửa phần ân sủng. Hoàng Hậu sức khỏe không tốt, cung phi cũng chỉ ít ỏi hai ba vị, đều là những người năm xưa tiên đế ban cho Người lúc còn làm Thái Tử ở Đông Cung. Nhiều năm như vậy, trong cung mới có một thải nữ sinh được con trai, Hoàng Hậu đương nhiên rất coi trọng, mang tiểu hoàng tử về tự mình nuôi dưỡng. May mà bệ hạ còn trẻ, nhưng hậu cung quạnh quẽ thế này, triều thần cũng thấy không ổn. Nhưng mà những lời như khuyên hoàng đế mở rộng hậu cung thật sự là việc làm gian nịnh lắm, các triều thần nhất thời còn chưa vứt bỏ mặt mũi được. Chỉ có Hoàng Hậu ngẫu nhiên khuyên nhủ, hoàng đế cũng trả lời, trong cung cần những người đó làm gì?

Nói đến người được bệ hạ yêu thích, e là chỉ có Bùi tướng quân thôi. Nghĩ đến đây, nữ quan vội đem cái ý niệm đại bất kính này hủy diệt từ trứng nước. Nhưng con gái Bùi gia không thích ngôi hoàng hậu, mà sức khỏe nương nương lại ngày càng suy yếu nữa. 

Sau tiết Thượng tị, Hoàng đế lâm bệnh một hồi. Lúc hắn cùng Nhữ Dương vương đánh cúc thì bị thương ở tay, miệng vết thương vừa sâu vừa nặng, không biết vì sao không tuyên triệu ngự y kê dược. Ngày hôm sau miệng vết thương sưng tấy, hoàng đế vẫn lâm triều như thường, đến nửa đêm ngày thứ ba đột nhiên sốt cao, bất tỉnh nhân sự, Hoàng Hậu bấy giờ mới biết.

Mà bởi vì sức khỏe Hoàng Hậu cũng không tốt, lúc cung nhân báo cho nàng đã là sáng sớm ngày hôm sau. Hoàng Hậu gượng dậy tới Triều Dương Điện thăm, bấy giờ ngự y đã kê thuốc an thần, hoàng đế tuy còn phát sốt, nhưng đã ngủ sâu.

Hoàng đế bị thương, cung nhân hầu hạ bên cạnh đều không thoát khỏi can hệ, cho dù Hoàng Hậu xưa nay đối với Vương nội thị vẫn tương đối khách khí, lúc này cũng không thể không truyền hắn hỏi chuyện.

Vương nội thị là một kẻ nhanh nhạy, vội thưa: “Nương nương minh giám, lúc đánh cúc có tranh đoạt kịch liệt cỡ nào cũng có ai dám làm bệ hạ bị thương. Nô tài đêm đó hầu hạ người tắm rửa, cũng không thấy trên tay bệ hạ có thương tích, chắc hẳn bệ hạ không muốn người khác biết, cho nên cố tình che lại rồi.”

Như vậy có phần kỳ lạ, Hoàng Hậu không thể không xốc lại tinh thần, hỏi: “Đang êm đẹp, tại sao bệ hạ lại bị thương ở tay, lại còn không muốn cho người khác biết?

Vương nội thị cẩn thận tiến tới một bước, lặng lẽ trình lên một vật, nói: “Thật ra lúc hầu hạ người thay quần áo, thấy trên vạt áo bệ hạ có cái này, lão nô liền thu lại.”

Đó là một hạt châu. Tuy rằng không lớn, nhưng tinh xảo vô cùng, chất ngọc rất tốt, hình dáng cát tường, không phải là vật người thường có thể có được. Hoàng Hậu lật qua lật lại, rốt cuộc thấy trên đó có khắc một chữ “Chiêu” nho nhỏ. 

Hoàng Hậu lại nhớ tới tiểu biểu muội bên ngoại. Sau khi cô mẫu sinh liền mấy đứa con trai, sớm sớm chiều chiều đều mong con gái, khó khăn lắm mới sinh ra nữ nhi này, vui mừng không nén nổi. Bà vốn định đặt tên là Mộ Triều, ý chỉ sớm nhớ chiều mong mà thành. Cô phụ sợ tên quá nặng, không hợp với nữ nhi, liền sửa một chữ, tên nàng mới thành Tiết Mộ Chiêu.  

Trăm triệu lần không thể ngờ được.

Hoàng Hậu nhất thời cứng họng.

Rồi lại cảm thấy thoải mái.

Bệ hạ hiếm khi mới thích một người, mình tác thành là tốt rồi.

Hoàng đế bệnh một phen này lại bệnh thật lâu. Hắn tuổi trẻ khoẻ mạnh, hiếm khi sinh bệnh, cho nên lần này ngoài dự đoán mọi người, triều thần đều lo lắng trùng trùng. Về sau nhờ Bùi tướng quân tìm biện pháp từ chỗ binh lính, lấy máu tiêu sưng, hoàng đế mới dần dần khỏi lại.

Hoàng Hậu bởi vì lo lắng cho hoàng đế mà sức khỏe càng thêm xuống dốc, cho đến tháng năm, đã quyết ý ban đồ xuống cho Lỗ Quốc phu nhân.

Hồi tháng tư, Lỗ Quốc công phu nhân từng vâng mệnh Hoàng Hậu triệu kiến, khi ấy Hoàng Hậu nói rằng: “Bệnh này của ta cứ khỏi một lần lại trầm trọng thêm một lần, bệ hạ cũng bệnh, ta bèn nghĩ để người nhà vào cung giúp đỡ một hai.”

Lỗ Quốc công phu nhân đang định đáp lời, Hoàng Hậu lại nói: “Ta biết Cửu cô nương tuổi còn nhỏ, nhưng ta không phải người người ngoài, sẽ không bạc đãi nàng, tương lai… Bệ hạ tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi nàng.”

Nói đến nước này, Lỗ Quốc công phu nhân cho dù trong lòng có không muốn cỡ nào cũng phải cung kính trả lời: “Nương nương xem trọng Tiểu Cửu Nương, đó là cái phúc của con bé. Chỉ là nó kiêu căng ngạo mạn, lần trước tiến cung đã khiến người náo loạn chê cười, ta chỉ lo lắng nó xử sự không thoả đáng, sẽ khiến cho nương nương thất vọng.”

Hoàng Hậu hơi hơi mỉm cười, nói: “Hoa thần không phải ai cũng có duyên tao ngộ, ta còn cảm thấy, gặp được hoa thần mới là phúc phận của A Chiêu.”

Lỗ Quốc công phu nhân trăm ngàn mối lo, về nhà vội gọi nữ nhi tới nói chuyện, Tiết Cửu Nương cũng nghẹn họng trân trối: “Tại sao con lại phải vào cung gả cho bệ hạ, hắn có đẹp bằng Bùi Tam Lang không?”

Lỗ Quốc công phu nhân nghe xong càng thêm sầu lo, cái bộ dáng nghĩ sao nói vậy của nữ nhi, làm sao có thể tiến cung, làm sao chấp chưởng hậu cung, làm sao làm hoàng hậu cho được?

Nhoáng cái Tết Đoan Ngọ càng ngày càng tới gần, Lỗ Quốc công phu nhân cũng càng ngày càng rầu rĩ.

Nữ nhi chỉ nhớ thương muốn Bùi gia Tam Lang, mà khắp kinh thành có cô gái nào là không muốn gả cho Bùi Tam Lang. Nhưng Hoàng Hậu đã chọn con gái nhà mình, ngụ ý muốn giao lại gánh nặng cùng phúc phận gánh vác lục cung, Lỗ Quốc công phu nhân cân nhắc trước sau vẫn cảm thấy ngai vị hoàng hậu chẳng lành.

Tính tình như bệ hạ, vừa nhìn đã thấy lạnh nhạt, triều thần cũng thế, chẳng qua tận trung báo quốc mà thôi. Hậu phi gặp đế vương như vậy, chỉ sợ ngày ngày đều là khổ sở.

Cuối cùng cũng tới Đoan Ngọ, Lỗ Quốc công phu nhân rốt cuộc vẫn phải xốc lại tinh thần, khoác lên xiêm y cáo mệnh, định tiến cung tạ ơn. Qua nhiều ngày suy ngẫm, bà đã nghĩ xong lý do thoái thác, giờ chỉ muốn đi xin Hoàng Hậu miễn cho ý tốt. Nào ngờ chưa kịp cất bước, trong cung bỗng truyền ra ý chỉ, triệu Cửu cô nương theo Lỗ Quốc công phu nhân tiến cung hầu chuyện. Nội thị thì luôn miệng nói, nương nương muốn gặp Cửu cô nương, chỉ mong Cửu cô nương cùng đến gặp.

Lỗ Quốc công phu nhân nhất thời tức giận, định cáo ốm cho con gái, nhưng nghĩ đến Hoàng Hậu đã ốm nặng như vậy, lần trước tiến cung, vẫn còn tha thiết chờ mong nhìn mình. Bà thầm than cháu gái mệnh khổ, không nỡ làm nàng thất vọng, liền đến giúp nữ nhi trang điểm chải chuốt. Tiết Mộ Chiêu nghe nói đến tiến cung, có chút không vui, Lỗ Quốc công phu nhân phải khuyên bảo tới lui: “Hoàng Hậu đã bệnh nặng như vậy, chỉ muốn gặp con một lần, con cứ tới là được.”

Tiết Mộ Chiêu mặc dù không muốn, nhưng Hoàng Hậu tỷ tỷ vẫn là người thân thiết với nàng, chỉ đành phải vội vàng chuẩn bị trang dung, theo mẫu thân tiến cung.

Hoàng Hậu kỳ thật tinh thần vẫn còn tốt, ước chừng ngày Tết nên mặc áo lụa mỏng thiếp vàng, gương mặt điểm chút phấn son, khí sắc dường như tốt lên không ít. Nàng ban tọa, lại ban Đoan Ngọ yến. Các thức dọn lên, trên lầu cao, Lỗ  Quốc công phu nhân cùng các nội ngoại mệnh phụ ngắm hội đua thuyền trên hồ Thái Dịch, phân phó ban thưởng. Mới vừa rồi Hoàng hậu còn cười vui vẻ nói với Tiết Mộ Chiêu: “Ca ca ngươi cũng đang dự tiệc ở phía trước, chắc là hoàng thượng ban cho các triều thần cùng làm thơ.”

Đây lệ cũ trong cung, tiết Đoan Ngọ, Hoàng Hậu ở đây với các nội ngoại mệnh phụ, hoàng đế ở đó với bá quan văn võ tiền triều. Nhắc đến hai chữ bệ hạ, Tiết Mộ Chiêu hãy còn lấn cấn, nhưng cùng Hoàng Hậu nói chuyện, nàng chỉ đành phải vâng dạ.

Trên lầu Thanh Ba Lâu đều là các nội mệnh phụ, chỉ có mình nàng là tiểu cô nương, cho nên có chút lúng túng. Hoàng Hậu cũng đã nhận thấy, bèn nói: “Đúng là cô bé con, Tình Nương, ngươi đưa nàng đi kết tơ ngũ sắc đi, xem nàng thích cái gì, nhớ lấy cho nàng chút điểm tâm, để nàng tự do nghỉ một chút, không cần ở chỗ này câu nệ.”

You may also like

Leave a Comment