Đông cung phiên ngoại | Họa hàng mày như nét xuân sơn [1]

by admin
Ngoại truyện Đông cung Họa nét xuân sơn 1

Phiên ngoại mới nhất của Đông cung: Họa hàng mày như nét xuân sơn gồm 3 phần. Đây là phần thứ nhất.

Ngoại truyện Đông cung Họa nét xuân sơn 1

Gần đến Đoan Ngọ, ấn theo lệ cũ trong cung ban xuống nào là băng phiến, bánh tro, nào là túi thơm, rượu hùng hoàng. Đều chỉ là mấy thứ đồ lặt vặt cho lễ tiết, nhưng các thức trong cung tinh xảo đẹp đẽ, nhà phú quý bình thường sao có thể sánh bằng. Ngoài ra còn có hai hộp trầm thủy hương tốt nhất ban cho đích danh Lỗ Quốc công phu nhân.

Lỗ Quốc công vội tới bàn bạc với thê tử: “Nương tử hẳn là đã có quyết định trong lòng.”

Phu nhân thở dài: “Ngày mai thiếp tiến cung tạ ơn, cứ để Cửu nương ở nhà đi.”

Lỗ Quốc phu nhân Lư thị là người cực kỳ tôn quý. Ngoại tổ mẫu là An Bình Đại Trưởng công chúa, mẫu thân là Đức Thiện huyện chủ, phụ thân thuộc Phạm Dương Lư thị, cháu gái bên ngoại đang là trung cung Hoàng Hậu, trưởng tử đã làm tới chức Vân Huy tướng quân. Nhắc đến Vân Huy tướng quân, ấy vốn dĩ chỉ là một chức quan nhàn tản, mà tới lượt Tiết Dung, công tử đi theo hoàng đế ngự giá thân chinh, lập bao quân công chiến tích, liền biến vị trí Vân Huy tướng quân này trở nên không thể xem thường.

Lỗ Quốc công phu nhân có thể xem như cả đời trôi chảy, nhà mẹ đẻ phú quý viên mãn, nhà chồng lại là huân quý thế gia, nhi tử giỏi giang hiếu thuận. Hoàng hậu nương nương từng có lần chuyện gẫu với các nội mệnh phụ rằng, Lỗ Quốc phu nhân quả thực là một vị phu nhân thập toàn thập quý.

Nhưng Lỗ Quốc phu nhân gần đây có chút tâm sự. Nào phải chuyện gì xa xôi, chính là việc trung cung Hoàng Hậu thân mình không khỏe. Lúc Hoàng Hậu còn là Thái Tử Phi, sinh hai con trai đều chẳng may chết yểu. Nàng ở cữ lưu lại mầm bệnh, từ đó trở đi sức khỏe vẫn luôn không tốt. Sau lại đến chuyện tiên đế băng hà, trung cung bỏ trống, hậu cung không có chủ nhân, tang sự đều do Thái Tử Phi lo liệu. Xử lý xong đại sự này, nàng cũng ốm nặng một trận. Lễ sắc phong Hoàng Hậu phải dời đến khi đỡ bệnh mới cử hành. Từ lúc làm Hoàng Hậu, sự vụ trong cung phức tạp, có cố thế nào cũng chẳng thể nghỉ ngơi cho ổn thỏa, rốt cuộc vẫn là càng ngày càng suy yếu. Nhất là năm nay, tới đại điển nguyên thần, Hoàng Hậu đã bệnh đến không chịu nổi, đành phải miễn triều bái của các vị nội ngoại mệnh phụ phu nhân.

Lỗ Quốc công phu nhân là cô ruột của hoàng hậu, lo lắng cho bệnh tình cháu gái, bèn theo tẩu tẩu là Thừa Ân công phu nhân, thân sinh của Hoàng Hậu vào cung thăm hỏi. Lúc trở về, bà nói riêng với Lỗ Quốc công rằng: “Ta thấy nương nương như vậy thật không ổn, đã gầy đến không nhận ra nổi nữa rồi.”

Bấy giờ Hoàng Hậu từng cảm thán: “Ngày ta còn ở phủ, các chị em luôn cùng một chỗ chơi đùa. Tới lúc làm Thái Tử Phi, chúng tỷ muội vẫn thường lui tới. Chỉ là từ khi làm Hoàng hậu mới không thể gặp được nữa. Cũng chẳng còn biết có thể gặp lại được mấy lần.”

Hoàng Hậu nói thế, Thừa Ân công phu nhân liền không kìm được nước mắt.

Tiết Thượng Tị, bệnh tình Hoàng Hậu chuyển biến tốt một chút, nàng mới triệu di mẫu là Tằng quốc phu nhân, cô mẫu là Lỗ Quốc phu nhân, Trần Quốc phu nhân, còn có một vị di mẫu nữa là Yến Quốc phu nhân, mỗi người mang theo nữ nhi cùng tiến cung.

Phụ thân hoàng hậu là trưởng tử, nàng lại là trưởng nữ, cho nên trong các chị em nàng lớn hơn bọn họ đến mấy tuổi. Hơn nữa thân phận Hoàng Hậu tự có uy nghi, mà các thiếu nữ kia đều là tiểu thư khuê các còn ít tuổi, lần đầu nhập cung khó tránh khỏi câu nệ. Hoàng Hậu liền cười nói: “Hiếm khi có dịp, mẫu đơn trong cung đã nở cả rồi, thời tiết lại đẹp, không bằng đưa các nàng đi ngắm hoa đi.”

Nữ quan bên cạnh liền vâng mệnh đưa các tiểu cô nương đi Trầm Hương Đình. Bên trong vườn thượng uyển, mẫu đơn và thược dược đang nở rộ, cảnh xuân rực rỡ không gì sánh kịp. Nhóm biểu muội của Hoàng Hậu tuy là xuất thân danh môn, cũng chưa từng thấy cảnh trăm hoa đua nở đẹp đẽ đến thế. Đình Trầm Hương muôn hồng nghìn tía, vô hạn phong quang. Như càng đối lập thêm với cung thất cách đó không xa, vẫn một vẻ huy hoàng tráng lệ, nhưng lại ảm đạm chẳng có chút sắc màu tươi sáng.

Một nhóm thiếu nữ trẻ trung mỹ mạo du ngoạn giữa hoa, hoa đẹp cũng chẳng lại người, mới thật là thanh xuân tươi đẹp.

Hoàng Hậu ở trong trướng gấm, trông thấy liền khẽ mỉm cười. Đúng lúc đó, một viên thái giám lặng lẽ tới báo: “ Hôm nay bệ hạ vốn định tới thăm Hoàng Hậu, nhưng Người nghe nói mấy vị phu nhân đều ở chỗ này, mới dặn rằng hiếm khi nữ quyến tới thăm, để cho Hoàng Hậu thoải mái hàn huyên với ngoại thất, Bệ hạ xuất cung đánh cúc với Nhữ Dương vương rồi.”

Hoàng Hậu nghe vậy không khỏi có chút thất vọng.

Lỗ Quốc phu nhân từ lâu đã đoán được vài phần dụng ý của Hoàng Hậu, nhưng bà cũng chẳng có tham cầu gì với chuyện này. Nhà ngoại nhà chồng đều đã cực kỳ phú quý, bà đâu còn gì phải lo nghĩ. Hoàng đế tuy còn trẻ nhưng chỉ một lòng với chính sự, lạnh nhạt ái tình. Cho nên cái ghế Hoàng Hậu tuy rằng vinh quang tột độ đấy, cũng chẳng bì được với con gái duy nhất của bà đâu. Năm nay nó mới mười lăm tuổi, ngây thơ non nớt, Lỗ Quốc phu nhân quả thực không nỡ.

Năm xưa Hoàng Hậu lúc còn ở trong phủ, còn không phải là một tiểu thư cao quý yêu kiều hay sao. Nhưng rồi vào Đông Cung làm Thái Tử Phi, rồi trở thành trung cung Hoàng Hậu, mấy năm nay mọi chuyện xử lý chu toàn, cũng đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tâm thần, bệnh đã vào cốt tủy, Lỗ Quốc phu nhân đều thấy cả.

Nào có phải cứ gả cho Đế vương là tốt đâu, Lỗ Quốc phu nhân thầm ngẫm nghĩ.

Hoàng Hậu mới chỉ gọi một nhóm biểu muội tiến cung, dụng ý còn chưa tỏ rõ, hoàng đế đã bày ra thái độ này, cũng đành phải từ bỏ. Hoàng Hậu xốc lại tinh thần, nhìn các biểu muội vui đùa ầm ĩ giữa hoa viên, giữa các cô nương ngây thơ khả ái, chỉ có A Duyên đã đến tuổi cập kê, cho nên cử chỉ hành động mới khác biệt. Người khác nói cười ồn ã, chỉ có nàng ở một bên chăm sóc hai biểu muội nhỏ tuổi nhất. Hoàng hậu mới nói với Tằng Quốc phu nhân rằng: “Trong các muội muội, xem ra A Duyên vừa xinh đẹp mà tính tình lại dịu dàng dễ gần.”

A Duyên là trưởng nữ của Tằng Quốc phu nhân, Tằng Quốc phu nhân còn muốn trong nhà có một vị Hoàng Hậu, lúc này thấy Hoàng Hậu khen, liền cười nói: “A Duyên còn kém cỏi thế nhưng biết chăm sóc bọn muội muội, ấy là chỗ tốt của trưởng tỷ.” Một câu cố ý lấy lòng Hoàng Hậu, bởi Hoàng Hậu cũng là trưởng nữ.

Hoàng Hậu chẳng qua mới chỉ hơi gật đầu, mà Yến Quốc phu nhân vốn có chỗ không vừa ý với Tằng Quốc phu nhân, lúc này vội chen lời: “A Duyên tất nhiên cũng rất tốt, nhưng thật lòng mà nói, trong số các cô nương, chỉ có A Chiêu mới khiến người ta yêu thích nhất.”

Lỗ Quốc phu nhân cười đáp: “Mọi người lại không phải không biết, con bé từ nhỏ đã dám bốc ngói rồi, còn ai bướng bỉnh hơn nó. Cái gì mà khiến người yêu thích, thật ra là khiến người khác phiền não thì có.”

Lỗ Quốc phu nhân vừa dứt lời, Hoàng Hậu cũng cười rộ lên. Tiết gia tiểu cô nương, nhũ danh A Chiêu, vốn dĩ rất nổi tiếng. Chính là bởi khi cô bé năm sáu tuổi, phủ Lỗ Quốc công dọn dẹp hoa viên, nhiều người ra vào hỗn tạp, gia nhân sợ kẻ lạ vào mới cố ý thả chó dữ trong vườn. Nào ngờ mấy vị tiểu lang quân Tiết gia nghịch ngợm hẹn nhau lẻn vào hoa viên. Lập tức bị mấy con chó dữ truy đuổi suýt nữa bị cắn, may mà cô bé nhanh trí leo thang lên mái, bốc từng mảnh ngói ném cho chó dữ liên tục lùi về sau, vừa đuổi chó, vừa hô lớn gọi các anh nhanh chạy đến phía cây thang, để trốn lên nóc nhà chó không cắn được. Cứu được mấy vị ca ca, tiểu cô nương này xem ra vừa lanh lợi vừa dũng cảm.

Hoàng Hậu thoạt nghĩ đến, không khỏi hỏi rằng: “Khi nãy mới thấy A Chiêu hành lễ, bộ dáng thật quy quy củ củ lắm, nào còn dáng vẻ bướng bỉnh đâu?”

Lỗ Quốc phu nhân cười nói: “Trước mặt nương nương, bướng bỉnh thì bướng bỉnh, chút lễ nghĩa này vẫn phải có.”

Hoàng Hậu nói: “Lúc đó đông người, cũng chưa kịp cùng nàng nói mấy câu.”

Nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu đều cực kỳ tinh ý, thấy vậy liền cười nói: “Để nô tỳ đi mời Cửu cô nương tới nói chuyện cùng Hoàng Hậu.”

A Chiêu tiểu cô nương ở Tiết gia đứng hàng thứ chín, cho nên nữ quan mới gọi một tiếng Cửu cô nương.

Thấy Hoàng Hậu gật đầu, nữ quan liền lui xuống, giữa các thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, áo lụa quần là, người bên hoa càng thêm rực rỡ, chỉ là nhìn tới nhìn lui, vẫn không thấy Tiết gia Tiểu Cửu nương.

Nói đến Cửu cô nương Tiết gia, tuy là lần đầu tiên vào cung, nhưng cũng không cảm thấy hồi hộp. Phụ thân Hoàng Hậu là cậu ruột của nàng, cho nên nàng phải gọi Hoàng Hậu một tiếng biểu tỷ. Trước kia Hoàng Hậu còn làm Thái Tử Phi cũng thường gọi nàng vào Đông Cung chơi đùa. Lúc đó nàng còn nhỏ lắm, trong nhà chỉ có các anh trai, cho nên biểu tỷ trong lòng nàng rất là thân thiết. Chẳng qua về sau Thái Tử kế vị, biểu tỷ trở thành Hoàng Hậu, nàng là tiểu cô nương không phải cáo mệnh, cho nên không thể tiến cung nữa. Lần này Hoàng Hậu phá lệ triệu các nàng tiến cung, mẫu thân của nàng Lỗ Quốc phu nhân đã dặn đi dặn lại, trong cung không thể so nơi khác, nương nương thân phận tôn quý, ngàn vạn lần không được thất lễ.

Lễ Thượng Tị như vậy, lại phải tiêu tốn một ngày trong cung, Cửu cô nương không mấy vui vẻ. Phải biết rằng từ lâu nàng đã nghe nói Tết Thượng Tị bên bờ Khúc Giang là nơi náo nhiệt phồn hoa bậc nhất. Chẳng qua trước kia các ca ca không chịu đưa nàng đi, chỉ nói chờ khi nào lớn sẽ dẫn đi chơi, lần này khó khăn lắm mới dốc hết công phu năn nỉ các ca ca đồng ý. Ai ngờ ý chỉ từ trong cung truyền đến, triệu nàng theo mẫu thân tới bái kiến Hoàng Hậu.

Đi gặp Hoàng Hậu biểu tỷ tất nhiên cũng là một chuyện rất vui vẻ, nhưng nàng không biết Hoàng Hậu còn ban yến lưu mọi người lại dùng cơm, còn bảo các nàng du ngoạn trong vườn thượng uyển.

Trong vườn tuy rằng có mẫu đơn nở rộ, Cửu cô nương lại nhớ Khúc Giang náo nhiệt.

Mới ngắm mẫu đơn được một lát, Cửu cô nương nghe nói trong cung có lầu Thanh Phong, từ đó có thể thấy được Khúc Giang, Cửu cô nương liền thay quần áo, lặng lẽ trốn ra khỏi chỗ ngắm hoa, đi về phía lầu Thanh Phong.

Cửu cô nương nghe nói tới lầu Thanh Phong, lại không biết vườn thượng uyển quanh co, thật nhiều lối rẽ, nàng đi được một lát liền mất phương hướng lạc đường. Trong ngự uyển chẳng bóng người qua lại, muốn tìm một ai hỏi đường cũng không xong, Cửu cô nương đi rồi cũng không tìm thấy đường trở về.

Nhưng từ nhỏ nàng đã to gan, nhìn lối rẽ, liền tùy ý bước vào một hướng.

Đi được khoảng hai nén hương, phía trước có một bức tường, loáng thoáng như có tiếng nói chuyện, Cửu cô nương không khỏi nhẹ lòng, thầm nghĩ có người để hỏi đường là tốt rồi.

Nàng đi dọc theo bờ tường thật lâu cũng không thấy cửa, vừa mệt vừa khát, lấy tay lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn đại thụ càng lá tốt tươi, không khỏi suy tư.

Cửu cô nương từ nhỏ đã thuần thục công phu lên nóc nhà dỡ ngói, chỉ là hôm nay tiến cung khó tránh khỏi trâm vàng khuyên ngọc, chân trước vừa bắc lên cây, trang sức trên đầu liền mắc. Nàng suy nghĩ một thoáng liền cởi dải lụa xuống, tháo hết trâm cài trang sức, gói trong khăn choàng, đặt lại vào nhánh cây. Dịch góc váy về bên hông, lại trèo lên trên, quả nhiên nhanh nhẹn hơn nhiều.

Lên đến ngọn cây mới thấy, bên kia tường là một chuồng ngựa. Cái cây nàng chọn vừa khéo, bởi vì bên kia vừa hay có hai chồng lương thảo. Cửu cô nương nhẹ nhàng băng qua đầu tường, lấy chân dò, liền hạ xuống đỉnh đống cỏ khô.

Nàng chậm rãi từ trượt từ đỉnh đống lương thảo xuống, lảo đảo một cái đứng không vững, một hồi mới ổn định bước chân, chợt nghe tiếng nói: “Ngươi xem ngươi tranh cường háo thắng, suýt nữa thì ngã rồi.”

Cửu cô nương không phục, đang định mỉa mai đáp lại, lại không thấy một bóng người. Nàng trông trái ngó phải, hóa ra trong viện buộc một con ngựa màu tím, cực kỳ đẹp đẽ, ước chừng so với nàng còn cao hơn nửa cái đầu. Nhìn một lúc lâu mới thấy một vạt xiêm y dưới bụng ngựa, thấp xuống chút nữa là một đôi giày da trâu. Nguyên lai người nói chuyện ban nãy bị khuất bởi con ngựa, nàng vòng qua đầu nó, chỉ thấy một kẻ đang cúi người cầm bàn chải chải lông ngựa, vừa làm vừa nói: “Ngươi tuổi cũng không nhỏ nữa, ăn muối còn nhiều hơn mấy con ngựa kia ăn cỏ, cần gì phải chấp nhặt với bọn nó.”

Hóa ra là y nói chuyện với ngựa.

Con ngựa phun phì phì, cúi đầu nhai cỏ, một người một ngựa, thật là hòa hợp.

Cửu cô nương thấy người nọ khom người chải lông ngựa, liền nhẹ giọng cất tiếng: “Xin hỏi”.

Người nọ nghe tiếng quay đầu, Cửu cô nương lúc này mới thấy hóa ra là một lang quân, tuổi tác ước chừng hai mươi, mặt mày tuấn lãng, hai mắt sáng ngời, đẹp hơn những mã phu bình thường khác không biết bao nhiêu lần.

Cửu cô nương quen nhìn các ca ca của mình rồi, ca ca nàng người thì làm quan trong triều, người thì làm tướng quân theo bệ hạ thân chinh, cho nên nàng cũng không luống cuống chút nào, huống chi chỉ là một mã phu. Liền cười nói: “Ta lạc đường, không biết trở về thế nào.”

Người nọ liếc nàng một cái, hỏi: “Ngươi là kẻ mới tiến cung năm nay?”

Cửu cô nương vừa mới đổ mồ hôi như mưa, hoa vẽ giữa chân mày cũng trôi đi mất, trang sức đều tháo cả, bấy giờ ăn mặc quả thực không khác gì cung nữ. Nàng lại nhanh trí nhớ tới mẫu thân từng nhắc năm nay có tuyển thêm cung nữ vào cung, liền gật gật đầu: “Đúng vậy, ta vừa tiến cung năm nay, cho nên mới không biết đường đi.”

Người nọ lại hỏi: “Ngươi làm việc ở chỗ nào?”

Cửu cô nương thoạt nghĩ, nói: “Nữ quan nương nương sai ta tới lầu Thanh Phong, ta mới đi lầm đường.”

Người nọ nói: “Vì sao nữ quan nương nương lại bảo ngươi đi lầu Thanh Phong?”

Cửu cô nương chưa từng nghĩ tới chuyện này, đành phải vất vả ứng đối: “Nữ quan đại nhân nói, nương nương muốn nhìn Khúc Giang náo nhiệt tiết Thượng Tị, chỉ là thân thể nương nương không tốt, không lên được lầu cao, người mới mệnh ta đi lầu Thanh Phong nhìn xem, trở về họa lại cho nương nương trông thấy.”

Người kia hỏi: “Ngươi biết vẽ sao?”

Cửu cô nương đáp: “Đúng vậy.”

Người nọ liền chỉ tay vào con ngựa, bảo rằng: “Ngươi vẽ con ngựa này cho ta xem.”

Cửu cô nương vốn là người nhiệt tình, thấy hắn thật tâm yêu quý con ngựa, bằng không sẽ không cầm bàn chải, ở đâu rủ rỉ với nó thế này, cho nên mới cười nói: “Vẽ cũng được thôi, nhưng mà ngươi phải lấy một chén nước cho ta uống.” Đã quá trưa, ngày xuân thái dương đang thịnh, nàng lại đi loanh quanh cả ngày, mới nãy lại nói chuyện, bởi vậy càng thêm khát.

Người nọ cười, xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau trở lại với một chiếc bình, nói rằng: “Không tìm thấy nước, chỉ có rượu thôi, ngươi có uống không?”

Cửu cô nương quả thực khát lắm rồi, nhận lấy bình liền uống một hớp lớn, không khỏi khen: “Rượu ngon!” Lại nâng bình lên uống hai ngụm nữa, nói: “Rượu này thật không tồi đấy!”

Người nọ thấy nàng khen rượu ngon, cũng chỉ cười.

Cửu cô nương cầm nhánh cây, ngắm nghía mặt đất, lại bẻ một cành nhỏ, đôi tay thoăn thoát, chỉ lát sau một con ngựa nho nhỏ liền hiện ra. Tuy là tranh vẽ bằng nhánh cây, nhưng nàng có khiếu từ nhỏ, tài vẽ sinh động chân thật, thực giống như đúc.

Người nọ liền gọi con ngựa: “Ngươi tới đây xem nàng vẽ có giống không?”

Con ngựa nghển cổ nhìn thấy lại phun phì phì, thật ra nó quay sang, Cửu cô nương liền cười mà vỗ vỗ nó. Mà con ngựa này cũng thật kiêu ngạo, nó liền tức khắc quay đầu đi, tựa hồ không kiên nhẫn cho nàng đụng chạm.

Cửu cô nương nói: “Vẽ cho ngươi, ngươi còn không thích ta.”

Mã phu ánh mắt dường như có điểm khác lạ, y nói: “Con ngựa này tính tình không tốt, người khác chạm vào nó, nó đều tung cước đấy. Ngươi chụp đầu của nó mà nó chỉ quay đầu, tính ra đã khách khí lắm rồi.”

Cửu cô nương nói: “Nói như vậy, mã huynh xem ra đã nể mặt mũi ta lắm rồi?” Lời còn chưa dứt, con ngựa lại phun phì phì, tựa như tán đồng, Cửu cô nương liền bái một cái: “Hôm nay được vẽ tranh cho mã huynh, thật may mắn lắm thay.” Nói đến đây mã phu cũng không nhịn được mỉm cười.

Cửu cô nương liền nói: “Ngươi còn cười, còn không phải do kẻ chăn ngựa kiêu ngạo như ngươi, ở đâu ra con ngựa kiêu ngạo đến thế?”

Mã phu nọ cũng không so đo với nàng, chỉ nhàn nhạt nói: “Tiểu cô nương sai rồi, con ngựa này từ nhỏ đã kiêu ngạo, chuyện này chẳng liên quan gì đến kẻ chăn ngựa ta đây.”

You may also like

Leave a Comment