Mình sinh năm 1994, hiện tại đang có 1 cậu con trai 4 tuổi mũm mĩm đáng yêu. Mình kết hôn năm 24 tuổi, ở cái tuổi đó mình không nghĩ quá nhiều vì chồng mình luôn chiều theo sở thích của mình và ngay bản thân mình cũng cho vậy là đủ.
Nhưng không, ngay khi kết hôn xong chồng mình khởi nghiệp, anh mở salon tóc, khi ấy chưa dịch nhưng quán vắng khách, anh thuê nhân viên về làm phụ cho anh, mình hỗ trợ anh hết mình từ lúc bầu đến lúc đẻ, đưa tiền cho anh để anh làm ăn các thứ, mong là khi mình sinh đẻ anh cũng có chút vốn để hỗ trợ lại mình. Nhưng đến khi mình đẻ, việc đầu tiên mình phải trải qua là gọi điện cho bố mẹ đẻ vay tiền , khi đẻ xong, có số tiền bảo hiểm mình lại lo trả tiền mặt bằng salon cho anh, vì khi ấy khách ít doanh thu ít… Mình chăm con 1 mình, còn anh đi sớm về khuya, có khi mệt quá không 1 lời hỏi han.
Đến lúc không trụ nổi vì mặt bằng cao quá, làm không đủ nuôi nhân viên, anh đổi chỗ. Mình lại lo tiền giúp anh cọc tiền nhà, dù khi ấy mình không có thu nhập, nhưng vẫn cố xoay để cho anh thoả mong ước. Chấp nhận việc đi làm sớm để nuôi con, và để con cho ông bà. Mình vẫn thương anh, nên chẳng bao giờ kêu với anh 1 câu nào, mọi thứ mình đều hỗ trợ và giúp để anh có sự nghiệp ổn định.
Rồi mình đổi công việc để có mức lương cao hơn ( mình là kĩ sư ). Chẳng may gặp khủng hoảng, công việc không thuận lợi, mình không có thu nhập ổn định suốt 1 tg dài, nhưng vẫn đủ nuôi con. Rồi mình không giúp nổi anh nữa, vì suốt 3 năm anh không có doanh thu để bù vào. Anh bắt đầu cáu với mình, lúc nào đi làm về cũng chỉ ôm khư khư điện thoại, có khi đi đâu đó đến tận sáng… mãi tới khi mình phát hiện anh ngoại tình. Mình hơi sốc, có chảy nước mắt rồi tỉnh queo nhắn lại cho chị bồ rồi để nguyên dòng để anh đọc. Anh biết, nhưng không nói gì, mình bắt đầu vô cảm, điều mình nghĩ duy nhất là con.
Mình bắt đầu tìm công việc ổn định, học thêm kĩ năng, kiếm thu nhập ngoài… cho đến hiện tại mình đã là trụ cột kinh tế của gia đình, anh thì vẫn thế, vẫn Mở cửa hàng, ham chơi game và chẳng biết mình đã cố đến như thế nào. Mình nói với anh tất cả mong muốn của mình, nhưng không còn giúp anh trong việc của anh nữa. Anh bắt đầu hạch sách và kiếm cớ để cãi nhau với mình, đi làm về ai cũng mệt, nhưng tất cả công việc nhà mình vẫn làm, con cái mình vẫn lo, thậm chí mọi khoản chi mình vẫn phải gánh, việc có thêm 1 người làm mình mệt mỏi thêm thì có ý nghĩa gì chứ?
Quá mệt mỏi mình quyết định li hôn, cho đến hiện tại 2 vợ chồng đã li thân nhưng chưa chính thức li hôn vì con mình còn nhỏ. Dù hôn nhân không thuận lợi nhưng vẫn thấy thoải mái về quyết định này.
Dù hôn nhân không thuận lợi nhưng vẫn thấy thoải mái về quyết định này. ..
112