Đại Sư dẫn 1 người nam đến trước 1 ngọn núi.
Đại Sư: Con thấy ngọn núi này thế nào?
Người nam: Cao, đẹp, hùng vĩ!
Đại Sư: Đi cùng ta lên núi.
Trên đường đi không ai nói 1 câu, cứ đi và đi, người nam mệt dần, đường núi lại không dễ đi, người nam càng lúc càng cảm thấy khó chịu mệt mỏi. Đợi lên đến đỉnh núi, đại sư hỏi: Ngọn núi mà con nhìn thấy như thế nào?
Người nam: Ngọn núi này không ổn, đường thì toàn đá sỏi, cây cối cũng mọc không được tốt. Nhưng đứng đây có thể nhìn ra xa, con thấy ngọn núi đối diện đẹp hơn nhiều.
Đại Sư cười và nói, khi con quen 1 người, chính là lúc con đứng xa nhìn ngọn núi, trong mắt đầy sự mới lạ và ngưỡng mộ, khi hiểu rõ con người đó rồi, chính là lúc con leo lên núi, con thấy được những thứ chi tiết rõ ràng, nhưng đến đỉnh núi, mắt của con cũng chỉ nhìn thấy ngọn núi khác mà thôi. Núi không có thay đổi, là con tim của con thay đổi. Con tim của con thay đổi, nên con mắt của con cũng không còn như trước.
Không còn sự ngưỡng mộ, núi cũng không còn hùng vĩ nữa. Con oán giận càng nhiều, thương tổn lại càng lớn. Tại sao con có thể đứng trên đỉnh núi nhìn ngọn núi khác? Là bởi vì ngọn núi con đang giẫm lên đã nâng tầm con mắt của con lên mà thôi. Một người có thể hiểu trân trọng tất cả những thứ đang có hiện tại mới là người thực sự hạnh phúc! Hãy trân trọng những người đang ở bên cạnh con.
Mọi việc bây giờ của con gặp đều do tiền thế vạn năm trước tu hành mới có cái cơ duyên này.