Mình và peer pressure

by admin

Các cậu của tớ chắc hẳn phải ít nhất một lần bị peer pressure một lần trong đời nhở?

Cái cảm giác so sánh bản thân mình với người khác đúng thật mệt mỏi. Dẫu biết bản thân phải cố gắng để không bị thua người khác, nhưng mà giới hạn của bản thân chỉ ngang đến đó, dù cậu muốn giải thêm một đề thi, đọc thêm một chương sách nhưng mà đầu của cậu chẳng chịu làm việc tí nào.

Cậu đã bao giờ tìm mọi cách để thoát khỏi peer pressure chưa? Tớ thì chưa.

Thật ra hồi trước tớ hay so sánh bản thân với bạn bè lắm. Bạn này được ai eo 8.0, bạn kia được học bổng du học nước ngoài, bạn đó có bố mẹ làm giám đốc công ty lớn, rồi lại nhìn lại bản thân chẳng có gì, kể với cậu nè, tớ không có chứng chỉ ngoại ngữ quốc tế nào hết, tớ là sinh viên ở một trường có học phí rẻ nhất nhì Sài Gòn và bố mẹ tớ cũng chẳng phải ông to bà lớn. Đúng kiểu không có gì trong tay đúng không. Hì hì.

Tớ không đánh đuổi peer pressure đi đâu cả. Một ngày đẹp trời nào đó, tớ không nhớ rõ là hôm nào, tớ nhận ra tớ bị peer pressure là vì chưa biết được bản thân thực sự muốn làm gì, cảm giác peer pressure chỉ xuất hiện khi tớ ghen tị vì thấy người khác được là chính mình, còn tớ thì đang loay hoay để vật vã có được thành tích y chang bạn bè của tớ.

Nhưng mà cậu của tớ nè, cả cậu và cả tớ đều đâu phải bản sao của người khác? Chúng mình vốn sinh ra là một nguyên bản độc nhất vô nhị cơ mà. Thế nên là bây giờ tớ quyết định vẽ nên câu chuyện của riêng mình, tớ tự mình viết ra những mục tiêu và các bước để hiện thực hóa chúng. Rồi tớ dùng peer pressure như một chiếc deadline để thúc giục bản thân thực hiện những ước mơ đó.

Có lẽ cậu và tớ chỉ là một người bình thường không mấy nổi bật giữa thế giới 7 tỷ người này, nhưng chúng ta có quyền được ước mơ, cũng như có quyền dốc toàn lực để biến chúng thành sự thật. Cho dù mục tiêu của chúng ta chẳng nổi bật hơn ai nhưng cậu thử nghĩ xem, sẽ hạnh phúc biết bao khi được trở thành phiên bản mà mình luôn ao ước?

Chàm.

You may also like

Leave a Comment