Đêm muộn trong thời tiết lạnh, một mình nhìn vết băng bó ở chân không hiểu tại sao mình không còn cảm thấy đau ở những vết thương ấy nữa , mà trong suy nghĩ chỉ toàn là những câu hỏi về 1 người mà hiện tại với mình chỉ là NYC.
Mình và anh quen nhau từ thời mình là sinh viên năm cuối, còn anh đã ra trường. Nơi mình thực tập có văn phòng cùng tòa nhà với văn phòng công ty anh. Thời gian đầu , a có chào hỏi 1 2 lần khi gặp gỡ nhưng do là người lạ nên mình cũng chỉ chào lại rồi thôi, nhưng bằng một thế lực nào đó, đến ngày sinh nhật của mình , a đã nhắn tin chúc mừng trong khi mình vẫn nghĩ rằng a k hề biết tài khoản fb. Có thể do ngày vui và lịch sự nên hôm đó mình đã nt lại và đồng ý kết bạn với anh dù sự tinh tế trong cách nói chuyện của anh có lẽ chỉ 4 5 điểm.
Thời gian sau anh có chủ động tiếp xúc với mình bằng các tin nhắn nhiều hơn , và mình đã cho anh cơ hội. Sau khi gặp gỡ 1 vài lần , mình cũng cảm nhận đc sự chân thành của anh qua 1 số hành động nhỏ , thỉnh thoảng oder đồ ăn vặt về lại mua luôn cho cả mình r treo ở xe , mua vé xem phim cho mình đi chơi vs bạn thân khi mình nói muốn đi xem cùng cái Ho* ….. dù anh cũng k có nhiều thời gian rảnh do làm ở vị trí quản lý.
Và rồi mình ra trường , cũng là lúc mình đồng ý làm người yêu của anh . Chúng mình thân thiết hơn , k còn những câu chào hỏi xã giao. Nhưng có lẽ tình yêu luôn đi kèm với sóng gió . Khi mình bắt đầu đi làm, cũng là lúc giãn cách xã hội, mình đã cố gắng làm việc vì cá nhân mình k hề muốn dựa dẫm vào 1 ai kể cả đó là người yêu và kết quả là mình đã mua đc laptop mới sau 2 tháng ra trường , nhưng khi luôn phải gồng mình lên với công việc thì anh vẫn vậy, không hề tinh tế lên 1 chút nào. Cá nhân mình không muốn nói với anh và hy vọng a có thể tự hiểu nhưng không … dù biết mình bận nhưng thỉnh thoảng a vẫn rủ mình gác lại công việc để đi chơi cuối tuần và khuyên mình k nên lao đầu vào công việc quá nhiều nếu nó áp lực như vậy ( khi ấy mình nghĩ 1 phần do ít đc gặp vì công việc nên a mới khuyên như thế ), vẫn chỉ là những tn rep story “hôm nay có việc gì vậy em, hôm nay về mệt lắm hả,….” , khi ấy mình chỉ biết trả lời bằng icon cười vui và tỏ ra ổn kèm câu nói “kcj đâu” với hy vọng những lần sau a sẽ tinh tế hơn chút ( thực sự đối với mình, cách hỏi han quan tâm của anh luôn bị đi kèm vs từ nhạt nhẽo nên mình không muốn kể hay chia sẻ gì nữa )…. Và rồi cái gì đến sẽ đến , bản thân mình dần dần cảm thấy những điều mà anh làm với mình nếu chỉ dừng lại ở sự chân thành, những tin nhắn chúc ngủ ngon đc lặp đi lặp lại hàng ngày là chưa đủ đối với mình , vì mình luôn mong muốn có 1 người bên cạnh, có thể hiểu hết được suy nghĩ của mình mà k cần mình phải trực tiếp nói . Sau đó mình muốn dừng lại nên đã trả lời tn của anh ít dần theo hướng “làm cho có lệ” nhưng a vẫn cố tình không cảm nhận được điều ấy, vẫn quan tâm, chủ động nt hàng ngày , và mua đồ ăn qua cho mình ,… cho đến ngày anh rủ mình đi chơi cuối tuần và mình nói mình bận làm không đi được nhưng thực ra tối hôm đó mình đi ăn với bạn thân và đã gặp anh khi cả 2 đứa đang ngó nghiêng mấy bộ đồ trong TTTM. Có lẽ do anh đã hiểu được ý của mình nên a cũng vờ như k nhìn thấy , tối về vẫn nt CNN cho mình và sau ngày hôm ấy anh và mình cùng im lặng để 1 mqh dần dần biến mất !..
Noel , mình và đứa bạn thân cùng nhau đi ăn … và lại gặp anh . Nhưng không phải do vô tình mà do 2 đứa bị ngã xe , va chạm với ô tô ngay gần chung cư anh ở , đứa bạn mình đã gọi cho anh qua giúp vì vết thương ở chân của mình k hề nhẹ . A vẫn tới , gọi taxi đưa mình đi băng bó và giải quyết vs chủ xe ô tô giúp mình, và hôm sau có nt hỏi han mình, mình cũng đã chủ động gửi anh viện phí nhưng a lại né đi k nhắc tới viện phí , nói là kcj.
Tại sao anh lại làm như vậy , vẫn luôn giữ thái độ không hề có chút hận thù nào mặc dù a đủ khả năng cảm nhận đc rằng sự chân thành của anh khi yêu không hề được mình coi trọng như anh mong muốn ?… Thực lòng mà nói nếu được chọn thì mình mong rằng anh sẽ không tới vì việc anh đến như vậy làm cho mình phải suy nghĩ khá nhiều về mqh của mình vs a, là do mình đã sai khi luôn giữ những điều không hài lòng về anh mà k nói ra với hy vọng a có thể tự cảm nhận và thay đổi hay chỉ đơn giản là do anh đang cố tỏ ra bản thân vẫn rất ổn và muốn để mình tự suy nghĩ khi đã làm như vậy ?
“Tại sao con trai luôn tỏ ra KHÔNG CÓ GÌ , cho dù họ không hề sai ?”
142