#5
Tôi thì không giống với mọi người. Bạn gái của tôi thật sự thiểu năng trí tuệ.
Cũng không tới mức như Chu Châu, thật ra nói thiểu năng trí tuệ thì cũng hơi quá, đại khái là em ấy ngốc hơn so với người bình thường. Người phương Bắc hay gọi là “ngờ nghệch” ấy.
Em ấy suy nghĩ rất thẳng thắn, không biết che giấu cảm xúc của mình, trí nhớ cũng không được tốt lắm.
Lấy một vài điều trong cuộc sống để mọi người dễ hiểu vậy, ví dụ như nếu em đến một nơi xa lạ, ẻm có thể rất lo lắng, không phân biệt rõ đông tây nam bắc, cũng không phân biệt được trái phải . Khi tâm trạng em ấy không được tốt, thì cổ sẽ ngồi ngây ngốc một mình, nếu bạn không để ý tới cổ thì em ấy có thể ngồi im như vậy cả tiếng, ẻm mà đứng lên thì chỉ là vì muốn đi vệ sinh thôi. Cũng có một vài điều bất tiện trong cuộc sống nữa, em ấy không nhớ rõ được những dãy số dài, số điện thoại di động và số chứng minh thư, những thứ này với em ấy mà nói thì khá là khó khăn. Nhưng ngược lại, em ấy lại nhạy cảm với chữ Hán, thích đọc thơ nữa, có thể thuộc được nhiều bài thơ hơn tôi đó.
Quê của bạn gái tôi có thể nói là ở thị trấn cấp tám kiểu nông thôn “ vùng sâu vùng xa”, theo như lời em ấy thì gia đình em ấy mong mỏi một đứa con trai nên dưới em ấy thì còn một thằng em trai. Ba mẹ thì không coi trọng đứa con gái này, chứ chưa nói đến thành tích học tập của em ấy rất kém, dù cố gắng đến thế nào cũng không có kết quả, còn thích khóc nữa.
Em ấy nhỏ hơn tôi 4 tuổi, lúc tôi quen biết em ấy thì cổ chỉ mới 20 thôi. Hôm đó tôi dẫn con của chú tới công viên chơi, em ấy thì đang ngồi trên bãi cỏ đột nhiên vòi tưới nước bãi cỏ phun nước ra, làm người em ấy ướt nhẹp. Tôi cởi áo đứa nhỏ ra đưa em ấy che đỡ rồi để em ấy tới nhà vệ sinh trốn, còn tôi thì chạy về nhà lấy quần áo cho em ấy thay.
Tôi cũng không biết tại sao lúc đó mình lại làm vậy, có lẽ do bản thân cũng độc thân rồi nhìn thấy một cô gái tóc dài dáng người mảnh khảnh nên vô tình chú ý tới. Em ấy trông rất dễ thương thu hút ánh mắt của người khác, mặt tròn mắt to, có chút phúng phính của em bé, đặc biệt là mái tóc dài đó.
Về sau chúng tôi bắt đầu liên lạc với nhau, hóa ra em ấy một thân một mình tới Bắc Kinh làm việc, làm phục vụ cho một tiệm cơm. Nói chung gia đình cũng không muốn quan tâm đến em ấy, thấy cổ biết chút chữ, biết tính cộng trừ nhân chia, sau khi lấy được bằng tốt nghiệp THCS thì “khuyên” em ra ngoài.
Mối quan hệ giữa hai chúng tôi phát triển rất nhanh, không hiểu sao em ấy lại rất biết cách nói chuyện, khi vui thì dùng đủ kiểu biểu cảm đáng yêu, có thể thấy được em không phải là kiểu con gái giả tạo hay kiểu che giấu cảm xúc của mình. Lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều nên hai đứa rất nhanh đã thành đôi. Sau này đi chơi với nhau nhiều rồi thì mới nhận ra em ấy dường như ngốc nghếch hơn người bình thường.
Lúc đi công viên Happy Valley chơi, ngay cả khi xếp hàng, em ấy cũng phải nắm một góc áo của tôi. Em ấy nói hồi nhỏ cổ từng đi lạc một lần rồi, cho nên từ đó trở đi cứ đi với ai đến nơi đông người là cổ sẽ nắm lấy góc áo người đó như vậy. Tôi mới bảo bây giờ có Wechat rồi, nếu có lỡ lạc thì gửi định vị qua là được. Em ấy mới đáp về sau sẽ cố gắng sửa đổi.
Sau khi nhận ra vấn đề của em ấy tôi rất bối rối. Nhưng một cuộc trò chuyện đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ, tôi nói dạo gần đây công việc rất nhiều, rất áp lực, ngày nào cũng tăng ca tới tối, chúng ta tạm thời đừng nói chuyện nhé, đợi tới cuối tuần thì tôi tới tìm em ấy được không? Thực ra, áp lực công việc chỉ là một mặt, còn mặt kia là do tôi muốn yên tĩnh suy nghĩ vài ngày rồi nói thẳng với em ấy sau. Thế là suốt mấy ngày liền em ấy thật sự không nhắn bất cứ gì cho tôi cả, tới cuối tuần gặp nhau, em ấy ôm chầm lấy tôi rồi khóc lớn.
Em ấy nói em ấy nhớ tôi lắm. Hôm đó em ấy đưa tôi đến nhà trọ em ấy thuê rồi lấy ra vài hộp thuốc. Biết công việc của tôi nhiều áp lực, em ấy bèn ra tiệm thuốc tây mua thì được mấy người bán chào mấy loại thuốc này. Khi tôi xem thì chúng đều là mấy thứ thuốc Đông y, thuốc giảm đau, thuốc cảm.
Tôi nói em bị ngốc sao? Anh chẳng đau ốm gì cả, kể cả có ốm đau đi nữa, thì anh cũng có thể tự đi khám bệnh, anh có bảo hiểm ý tế, em mua thuốc ngoài tiệm sẽ không có hóa đơn hoàn tiền nữa chứ!
Em ấy nói, chẳng lẽ em không nên tốt với anh sao?
Tối đó khi em ấy nấu bữa tối thì tôi đứng dưới lầu hút thuốc, rồi bật khóc. Những lời tôi định nói với em ấy giờ đây đều phải nuốt xuống cùng cơm canh.
Sau khi quyết định đến với em, đương nhiên gia đình tôi phản đối. Thực ra, họ không biết tất cả mọi điều về em, chỉ mới nghe em tốt nghiệp cấp hai và là dân một thị trấn cấp tám xa xôi thì đã không đồng ý rồi. Suy nghĩ của ba mẹ là đúng, dù gì đi nữa tôi cũng bước ra từ trường trọng điểm, trong mắt họ tôi cũng có giá.
Sau này tôi dọn ra ở riêng, tôi và em thuê nhà ở chung, đến nay cũng được ba năm rồi.
Em ấy tốt với tôi đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Sau khi hai bọn tôi dọn ra riêng, do chỗ em ấy làm thỉnh thoảng có mấy cô gái bắt nạt và mắng em do em xinh xắn dễ thương, thậm chí bọn chúng còn đốt tóc em nữa, cho nên em xin nghỉ việc. Tôi tự gánh tiền mua xe, thuê nhà rồi tiền phí sinh hoạt của hai người mỗi tháng, áp lực rất lớn. Còn em ấy thì cố gắng đến mức nào để xoay sở cuộc sống của hai người? Bảy giờ tôi bắt đầu đi làm nên 6h em ấy dậy để nấu bữa sáng, sau khi ăn xong thì tiễn tôi xuống nhà. Lúc đầu, em ấy sẽ đứng dưới lầu đợi tôi tan ca về nhưng sau này tôi thấy khong an toàn nên không cho em ấy đứng dưới nữa. Nhưng ngay khi tôi vừa mới bước vào cửa nhà, em sẽ chạy túi lấy túi cất và cởi áo khoác cho tôi. Nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, đồ gia dụng trong nhà thuê thì hơi xuống cấp, sợ tôi tỉnh giấc nên em ngây ngốc đi tìm dầu bôi then cửa cho trơn. Nấu ăn thì ngày càng ngon và đa dạng hơn. Một trong những điều khiến chúng tôi rất vui là cùng nhau đi mua sắm, tôi giả vờ đáng thương năn nỉ em ấy ăn cái này cái kia, em ấy thì ngạo mạn thế tôi làm sao để thưởng cho em ấy đây.
Sau khi sống chung, tôi hầu như không bao giờ tự mua quần áo mới. Thường là tôi sẽ mua cho ẻm, hoặc là để ẻm lựa rồi tôi đặt hàng. Dạo gần đây thu nhập của tôi cũng tăng lên kha khá, cũng có phần dư dả hơn trước, nhưng em ấy hầu như không mua sắm gì cho bản thân chứ đừng nói đến mỹ phẩm. Lúc tôi đi công tác nước ngoài thì hay mua về cho em ấy một ít mỹ phẩm hạ giá, nhưng đến giờ em vẫn chưa đụng tới chúng.
Em thường nói rằng do em không kiếm được tiền nên thấy hơi sợ. Tôi nói đùa rằng em có thể làm trợ lý cá nhân của tôi, tôi thì chẳng để trong lòng lắm nhưng em ngược lại rất hứng thú. Em im hơi lặng tiếng tự mày mò học mấy cái ứng dụng văn phòng ( Word, Excel…), nên giờ mấy việc đơn giản em ấy đều có thể ở nhà giải quyết giúp tôi hết. Người ta nói cần cù bù thông minh mà, em chỉ cần kiểm tra đối chiếu đảm bảo chúng không có sai sót gì là được. Thực ra trong công ty tôi cũng có trợ lí nhưng tôi không nói cho em ấy biết, hoặc có lẽ việc này sẽ khiến em vui vẻ hơn.
Thật ra mấy việc trong cuộc sống hằng ngày thì dễ giải quyết rồi, chỉ là em ấy gặp khó khăn trong việc giao tiếp kết bạn. Cô ấy chẳng có bạn bè gì hết, cả trọng tâm cuộc sống đều xoay xung quanh. Lần đầu tiên tôi đưa em đi ăn tối với một người bạn, ăn được một nửa thì bạn tôi mới nhận ra ẻm hơi ngồ ngộ, phản ứng chậm, lại không biết gì cả. Tôi hơi ngượng, nhưng không còn cách nào cả, đây là ngưỡng cửa bắt buộc phải bước qua.
Về đến nhà, em ôm chầm lấy tôi và khóc hu hu, nói rằng em ấy khiến tôi xấu hổ, nói rằng em ấy là đồ ngốc, tôi với em ở hai thế giới khác nhau.
Tôi đáp rằng, tôi và em là một, không thể nào tách rời được.
Em ấy nhìn tôi cười, rồi lại khóc.
Giống như mọi người nghĩ vậy, đa số mọi người đều không ủng hộ hai bọn tôi. Nhưng có sao đâu nào? Em ấy là người yêu duy nhất trên đời này tin tưởng giao trọn cuộc đời cho tôi. Trước khi gặp em tôi chưa biết thế nào là “ được cần, được nhớ”. Dối với em, tôi là người duy nhất trên đời này sẵn sàng bảo vệ em và gắn bó với em như chung một linh hồn.
Tôi từng hỏi em, có bao giờ em nghĩ rằng số phận thật bất công với mình. Em nói rằng có anh trong đời khiến em may mắn hơn bất cứ ai hết.
“Chàng hãy là bàn thạch,thiếp làm cây bồ vỹ. Bồ vỹ dai như tơ, bàn thạch không lay chuyển.”
Ý nghĩa của bốn câu thơ này thật sự rất nặng!
( Ý chỉ tình yêu son sắt, không thay đổi, love you forever)