[TRUYỆN MA] CÔ BÉ VÁY ĐỎ TRONG TRƯỜNG HỌC (PHẦN 1/2)

by admin

** 1.**

 Chú út của tôi là một người què, khi tôi hỏi chú út nguyên nhân tại sao, chú nói với tôi rằng chú hồi nhỏ đã trải qua một chuyện rất quỷ dị. Nghe nói đến chuyện quỷ dị tôi lập tức hứng thú, bởi vì chuyện quỷ dị của chú út tôi quả thực nhiều vô cùng.

 Chú út tôi nói, từ khi chú bắt đầu nhớ được mọi chuyện thì đã cảm thấy mình không giống như những đứa trẻ bình thường, nhưng không bình thường ở đâu thì lúc đó chú cũng không rõ. Tóc bạc thì không cần phải nói, bố tôi chưa đến 20 tuổi tóc đã bạc trắng rồi, chú út tôi 12 13 tuổi tóc đã bạc, theo lời bố tôi thì còn sớm hơn ông hai năm. Tóc bạc thì thôi đi, nhưng điểm khác thường nhất là thường có những đứa trẻ khác nửa đêm đến chơi với ông. Chú út tôi nửa đêm thường phát hiện nửa đêm có trẻ con gõ cửa sổ phòng chú, vừa gõ vừa gọi tên chú. Chú út tôi xuống giường chạy đến bên cửa sổ, hỏi đám trẻ đó gọi chú tôi làm gì, chúng nói gọi chú tôi ra ngoài chơi.

 Chú út lúc đó không thấy sợ, chỉ lo mấy đứa trẻ đó nửa đêm chạy ra ngoài sẽ bị người lớn đánh đòn. Chú kể chuyện này cho ông nội tôi, ông nội sợ quá liền treo ở đầu giường một cái gương. Sau khi ông nội treo cái gương đó lên, đám trẻ con đó không còn xuất hiện ở cửa sổ nữa, tôi hỏi chú, đám trẻ đó không xuất hiện ở cửa sổ nữa thì đi đâu rồi.

 Chú út nói, đương nhiên là ở trong phòng.

 Từ đó, chú út tôi ngủ trên giường, đám trẻ con đó ở trong phòng chú chơi đùa ca hát. Ông nội tôi nửa đêm trở mình thì tụi nó trốn xuống gầm giường. Chú tôi lúc đầu tính kể chuyện này với ông nội, nhưng đám trẻ đó nói, nếu chú tôi méc ông nội thì tụi nó không thể chơi trong nhà chú tôi nữa, tụi nó nói xong thì khóc ầm lên, trong đó có một đứa khóc đến nỗi con mắt rơi ra. Chú út tôi nói, con mắt của đứa trẻ ấy lăn lông lốc trên đất nhìn buồn cười lắm, suýt chút nữa là lăn xuống hang chuột.

 Tuy chú út không kể chuyện này lại với ông nội, nhưng ông nội tôi vẫn đoán ra được, lại treo ở cửa nhà một tấm gỗ đào, trong sân còn treo thêm một lá cờ đỏ có năm ngôi sao. Treo cờ đỏ năm sao sau này trở thành truyền thống của gia đình tôi, cho dù là lúc nào cũng treo, hơn nữa còn phải giặt sạch thường xuyên. Chú út tôi nói, ông nội làm xong những việc này, lũ trẻ đó đã không vào nhà ông tôi được nữa. Chú tôi vì việc này đã buồn bã rất lâu. Cứ nửa đêm chú tôi lại nghe thấy chúng đứng ngoài cổng nhà chú khóc, vừa khóc vừa gọi tên chú. Ông nội bực mình quá liền nuôi trong sân một đàn gà trống và chó đen, thấy vậy đám trẻ đó mới sợ quá không dám đến nữa.

 Nhưng những cách này không thể cấm cản được tụi nhỏ. Khi chú út tôi ra ngoài chơi, hoặc là khi ông tôi không ngủ đêm ở nhà thì lũ trẻ đó vẫn đến, nắm tay nhau vây quanh chú út tôi hát hò vui vẻ. Đến bây giờ chú út tôi vẫn có thể hát những bài hát đó, cái gì mà “Vọng Xuyên tám trăm tám, ba quỷ muốn về nhà”, cái gì mà “Rùa già cõng tôm bé, tiểu quỷ cười ha ha”… Chú út nói với tôi, chú rất quý mến lũ quỷ nhỏ này. Cũng không biết vì sao, người lớn trong thôn không cho trẻ con nhà mình chơi với chú, may có lũ quỷ nhỏ này chú mới không cô đơn.

 Nhưng sau đó, ông nội tôi phát hiện đám tiểu quỷ đó vẫn đến liền đeo lên cổ chú tôi một miếng ngọc màu trắng. Miếng ngọc đó tôi đã từng nhìn thấy, trên thân nó đầy những lỗ nhỏ li ti như một cục vôi, chỉ sợ đụng nhẹ cũng có thể khiến nó vỡ nát. Chú út tôi nói, miếng ngọc này nhìn thì bình thường, nhưng cầm nó lên soi dưới ánh mặt trời thì có thể nhìn thấy nhiều thứ rất thú vị. Chú út bảo khi miếng ngọc này còn lành lặn, soi dưới ánh nắng, khi thì có thể nhìn thấy một gương mặt trẻ con, khi thì nhìn thấy chữ, lúc lại có thể nhìn thành một con cá nhỏ, vô cùng thú vị. Sau này tôi đòi ông nội cho một miếng, ông nội xoa xoa mặt tôi nói: “Cái mặt thế này, lớn lên còn mạnh hơn cả bố con nữa, đòi ngọc làm gì?”

 Đám quỷ nhỏ kia không muốn chú tôi đeo miếng ngọc đó, chúng sợ miếng ngọc làm chúng bị thương. Một đứa bé gái thấy chú tôi móc miếng ngọc ra liền òa lên khóc, chú tôi vội vàng vứt miếng ngọc ra xa nó mới nín khóc. Vì việc này chú út tôi ăn trận đòn đầu tiên trong đời, lúc đó chú út mới 4 tuổi, nói còn chưa rõ. Sau trận đòn đó, chú út tôi đã không còn dám tháo miếng ngọc khỏi cổ nữa. Chú tôi bảo lời của ông nội tôi mang theo ngữ khí kiểu “ngọc còn người còn, ngọc nát người tan”.

 Sau trận đòn đó, ông nội gửi chú tôi đến bên ông cố, bắt đầu học kiến thức Đạo pháp. Khi những đứa trẻ khác còn tè dầm ị đùn, chú tôi đã biết Thiên Tự Kinh, Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, Đạo Đức Kinh, Tâm Kinh, Kim Cương Kinh, Kinh Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện, Kinh Dịch…

 Tôi hỏi chú út: “Sao chú lại học cả Phật pháp?”

 Chú út trả lời: “Ông cố con nói Phật, Đạo không tách rời”.

 Sau khi chú út tôi học xong tiểu học thì ngoài phiên âm tiếng Trung ra, chẳng gì có thể làm khó chú út cả. Cô giáo ngữ văn của chú là một cô gái 17 18 tuổi, khi đứng trước chú tôi thường cảm thấy lực bất tòng tâm. Cô giáo ấy không những không có gì để dạy chú tôi mà thỉnh thoảng có thắc mắc còn phải đến hỏi chú út tôi nữa.

 Khi chú út tôi xảy ra chuyện là năm ông học lớp ba, bắt đầu luyện thư pháp. Kỹ năng thư pháp của chú tôi do ông cố truyền lại, từ nhỏ đã từng luyện theo các kiểu của bốn nhà Thư pháp lớn (Tứ Đại Khải thư), dùng bút lông còn linh hoạt hơn bút chì.

 Năm lớp ba ấy, chú út tôi phát hiện ra một chuyện, ở chỗ ngồi trong cùng của bàn cuối lớp có một cô bạn nhỏ. Chú tôi biết cô bạn ấy từ năm lớp một đã ngồi ở đó, luôn luôn yên lặng, trước giờ chưa bao giờ nói chuyện, cũng không chơi với những bạn nhỏ khác, cô giáo trước nay cũng chưa từng gọi cô bạn ấy trả lời câu hỏi. Ánh mắt của của cô bé luôn mơ mơ hồ hồ, không nhìn vào sách, cũng không nhìn sau lưng ai, kì thực cô ấy nhìn cái gì thì chú út tôi cũng không rõ.

 Chú út tôi nói, năm lớp một lớp hai chú tôi không cảm thấy gì, không hiểu sao đến năm lớp ba bỗng cảm thấy cô bạn ấy rất đáng sợ, mà đáng sợ ở đâu thì chú cũng chẳng biết. Có thể do cô ấy thường hay nhìn theo chú út, cũng có thể vì khi tan học cô ấy luôn đi theo sau chú út.

 Ngôi trường chú út học khi đó vì đã lâu không sửa chữa, đến nay đã trở nên tiêu điều xơ xác. Sau này hè năm lớp mười tôi đi qua thì các phòng học đã bị bỏ trống, cửa sổ và vách tường đã mục nát không thành hình, trên bảng nguệch ngoạc những chữ kì quái, cái gì mà ai đó ai đó là đồ khốn nạn, ai đó ai đó phải chết…

 Ông nội nói với tôi, khi chú út tôi còn đi học thì bên dưới ngôi trường đó là một bãi tha ma, chôn cất không ít người chết. Ngôi trường đó lúc đầu là một gian nhà do tầng lớp trong thôn thanh niên trí thức xây nên, dùng để trữ cỏ khô. Sau này khi kì thi Đại học được tổ chức lại thì mới sửa kho cỏ ấy thành trường cấp ba, có trường cấp ba thì phải xây trường cấp hai, có trường cấp hai rồi thì lại tiếp tục xây thêm vào đó thành trường tiểu học.

 Trong ngôi trường đó đã xảy ra không ít chuyện quỷ dị.

 Ông nội tôi kể, đã có một cô gái tự tử trong trường, mỗi tối đều ca hát vật vờ bay lượn, chính ông cố tôi là người làm phép thu phục, nhưng lúc làm phép cũng đã chịu không ít vất vả. Còn có người thấy quân Nhật Bản xếp hàng tập đâm lê trong trường, sau cũng là ông cố tôi ra tay dẹp loạn.

 Ngôi trường đó cách nhà chú tôi rất xa, nhà chúng tôi ở rìa phía đông của thôn, trường học ở rìa phía tây. Phía nam trường học có vài gia đình, phía tây trường là một bãi lau sậy, phía bắc và phía đông là rừng cây và ao bùn nhỏ. Cái ao bùn đó đục ngầu, trong đó rắn chuột cá ếch nhái lươn cá gì cũng có. Chú út tôi chính mắt trông thấy ở đó một con rắn dài 5 6 mét nuốt chửng một con chuột to như con mèo. Mỗi lần mưa lớn ngập ao, người ta còn nhìn thấy những con cá dài cả mét lượn lờ trên mặt ao.

 Tuy vậy, không có ai dám đến cái ao đó bắt cá bắt ếch, bởi vì trong thôn có nhiều người sinh con nếu không muốn nuôi đều mang dìm chết ở cái ao đó. Trong làng có người già chết đi, giường chiếu và quần áo của họ cũng bị mang vứt bên bờ ao. Cứ đêm đến, xung quanh ao sẽ có vô số đốm sáng bay lượn. Người ta nói đó là đom đóm, còn tôi tin chắc đó là lửa ma.

 Khu rừng phía bắc là nơi con đường đám học trò nhỏ tan học về phải đi qua, nếu không đi qua đây thì phải vòng xa thêm hai dặm nữa. Mỗi khi đám học trò đi qua cánh rừng này đều sợ hãi mà cố gắng chạy thật nhanh. Chỉ có chú út tôi là chậm rãi đi qua, bởi vì chẳng có ai đi cùng chú cả. Nếu chú đi về muộn một chút thì khi tới cánh rừng đó sẽ gặp rất nhiều trẻ con trong đó gọi tên chú. Khi đó, chú út đã biết bọn trẻ đó là gì rồi nhưng vẫn không hề sợ, có lúc còn làm mặt quỷ với tụi nó, thế là đám tiểu yêu trong đó cũng lũ lượt làm mặt quỷ lại trêu chú út tôi.

 Nhưng chỉ khi gặp đứa bé gái đó rồi, chú út tôi mới sợ.

 Mỗi khi tan học, chú út tôi rời khỏi phòng học đứa bé gái đó mới rời khỏi theo, lững thững phía sau chú út không xa. Chú út đi nhanh một chút nó cũng đi nhanh, chú út đi chậm thì nó cũng đi chậm. Đứa trẻ đó theo chú tôi đi qua cánh rừng, theo chú tôi về đến đầu thôn, sau đó đứng bất động ở đầu thôn nhìn theo chú tôi đi vào.

 Chú út tôi sau khi về nhà kể chuyện này với ông nội, ông nội nói với chú út: “Con chỉ cần mang miếng ngọc đó là được rồi, không ai làm hại được con đâu.” Chú út tôi nghe ông nội nói thì gật đầu nhưng trong lòng vẫn rất sợ. Mẹ tôi cảm thấy ông nội hơi không để tâm, bà không yên tâm nên mua cho chú út một cái còi nhỏ treo cùng miếng ngọc, dặn chú út tôi: “Nếu em gặp chuyện gì thì thổi còi, chị với bố và ông nội sẽ chạy đến cứu em.”

 Chú út tôi rất thích cái còi mẹ tôi tặng, rảnh rỗi đều mang ra lau rửa. Có thể là do lau đi lau lại, sau này cái còi ấy bị lau đến vỡ làm mấy mảnh, chú tôi tiếc vô cùng, bây giờ những mảnh vỡ ấy vẫn còn nằm sâu trong ngăn kéo tủ của chú út.

 Ông nội tôi cảm thấy cái còi của mẹ tôi có phần không cần thiết, bởi vì lúc đó chú út đã theo học ông cố tôi rất lâu, ngoài các loại thư tịch cổ thì một số pháp thuật bắt ma hay trị bệnh đơn giản cũng không vấn đề gì. Có khi trong thôn có người bị bệnh, ông nội không muốn ra tay cũng để chú út tôi đi luyện tập, trước nay vẫn không xảy ra sai sót gì. Một số kỹ thuật đạo pháp phức tạp hơn, chú út tôi cũng biết, chỉ là vì sức khỏe không được tốt nên chưa luyện thành thục.

** 2.**

 Tối hôm nhận cái còi, chú út tôi nằm mơ, trong mơ chú chơi đùa với vài đứa trẻ. Những đứa trẻ đó chú đều quen mặt, là tụi nhỏ nửa đêm gọi chí ra ngoài chơi trước kia. Chú chạy nhảy đá bóng với đám trẻ đó, vừa đá bóng vừa hát:

“Đá bóng da, đá bóng da.

Đầu mẹ mày, là bóng da

Đá một phát tới cửa hàng

Trong cửa hàng bán bóng da

Đầu mẹ mày, là bóng da”

 Trong mơ, tụi nhỏ hát bài hát đó hết lần này đến lần khác, chúng vừa hát vừa nhảy nhót đá bóng rất vui vẻ. Chú út tôi nói, cảnh tượng đó cả đời này chú cũng không quên nổi.

 Cái thứ lăn tròn lăn tròn trên đất kia chính là cái đầu của một phụ nữ. Cái đầu đó bị đá đến thâm tím, mũi ròng ròng máu. Cái đầu bị đá bay lên lộn xuống, vừa lăn vừa cầu xin, nhưng tụi nhỏ phớt lờ đi. Cái đầu đó bay tới chân chú út tôi, nó khóc nói: “Thẩm Kiều, Thẩm Kiều, cứu mẹ với, cứu mẹ với…” mơ đến đây, chú út tỉnh lại. Vừa mở mắt liền phát hiện có người đứng trước đầu giường chú.

 Năm đó tôi đã 6 tuổi, ở cùng bố mẹ tôi. Chú út tôi 11 tuổi, một mình sống ở gian nhà phía tây. Chú tôi vừa mở mắt thì thấy người đứng ở đầu giường là đứa bé gái kia.

 Phản ứng đầu tiên của chú út tôi không phải là sợ hãi mà là xấu hổ. Điều kiện lúc đó ở nông thôn rất kém, tháng 9 tháng 10 trời nóng nực, trẻ con đi ngủ thường không mặc đồ. Chú út tôi tìm thứ gì đó che lên người mới phát hiện toàn thân không thể động đậy, muốn la hét cũng không hét được, đến lúc này mới bắt đầu sợ hãi.

 Đứa con gái đó đứng im không động đậy, nhìn chú tôi nói: “Chúng ta đi chơi đi!”

 Chú tôi không hiểu sao nghe vậy lại ngồi dậy được, ra khỏi giường, đến quần áo cũng không mặc mà đi theo đứa bé gái đó ra khỏi cửa. Chú út nói với tôi, sau này chú cố nhớ lại đã ra khỏi nhà như thế nào nhưng không sao nhớ ra được.

*** — Còn tiếp —***

You may also like

Leave a Comment