Nhật kí nữ pháp y: Để người chết được nhắm mắt – QUÁI THAI (Phần 2/3)

by admin

[Tuổi trẻ tài cao]

Trong khi đầu của Lưu Chưởng Dân vẫn chưa được tìm thấy, thì nửa tháng sau khi xảy ra án mạng, lại phát hiện một thi thể nam không đầu khác.

Thi thể mới này được phát hiện trên núi Hồng Sơn của thành phố Sở Nguyên, cùng với công viên Nam Hồ, trấn giữ hai đầu Nam-Bắc của thành phố. Cái tên Hồng Sơn bắt nguồn từ loại đá đặc biệt ở trên núi, do hàm lượng sắt cao nên đá có màu đỏ gỉ sắt, nhìn từ xa trông ngọn núi như đang khoác trên mình chiếc áo màu đỏ vậy. Thế nhưng cây cối ở đây vô cùng thưa thớt, một ngọn núi hoang vắng bóng người.

Thi thể nam không đầu được vứt tùy tiện ở giữa eo núi. Thi thể cứng đờ, khô khốc. Dựa vào độ phân hủy của cái xác, có thể phán đoán thời gian tử vong trên 72 tiếng. Hiện trường vụ án là một nền đất cứng, đầy cát sỏi, bất luận là người hay thú đi qua, đều không thể lưu lại dấu vết.

Thi thể nam không đầu dài 157cm, dựa vào tỉ lệ cơ thể, có thể thấy nạn nhân khi còn sống là một thanh niên đam mê tập thể hình. Ăn mặc tươm tất, khoác bộ âu phục hàng hiệu màu xám lông chuột, choàng bên ngoài chiếc áo bông màu xám xịt, giầy da đen bóng, cả set đồ chắc cũng không hề rẻ. Nạn nhân khoảng 20 đến 30 tuổi. Có nhiều nét tương đồng với Lưu Chưởng Dân.

Sau khi giám định hiện trường, tôi nói với Thẩm Thư: “Trên thi thể không hề có vết thương ngoài, đầu bị chặt đứt, thủ phạm không có kiến thức y học, vùng cổ bị cắt nham nhở, tôi đoán phải dùng đến ít nhất 20 nhát dao trở lên. Vị trí vết cắt cũng như độ lớn của lực cắt tương tự như vụ án lần trước, qua đó xác định cả hai vụ là do cùng một người gây án. Chúng ta có thể gộp hai vụ án này vào để điều tra chung.”

Thẩm Thư cau mày: “Trên người nạn nhân không có giấy tờ tùy thân sao?”

Tôi đáp: “Không có, nhưng đặc điểm của nạn nhân hết sức rõ ràng, việc tìm ra danh tính là không quá khó, hung thủ chắc cũng không có ý định che dấu thân phận của nạn nhân.”

Trong vòng nửa tháng, xuất hiện hai cái xác nam không đầu, điều này tạo áp lực rất lớn cho Thẩm Thư. Sau 24 tiếng đồng hồ, dưới sự hợp tác điều tra của cơ quan các cấp, danh tính nạn nhân đã được xác minh, là người Ôn Châu tỉnh Triết Giang, tên là Lữ Phóng, 29 tuổi, thạc sĩ khoa công nghê thông tin của đại học Thanh Hoa, là CEO của công ty IT Ziwei của thành phố Sở Nguyên. Lữ Phóng đã lập gia đình, vợ là Hứa Vy, biên tập của một tòa xuất bản. Cả hai vừa mới kết hôn, vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị ngọt ngào của tình yêu. Khi còn sống, Lữ Phóng là một người thành đạt trong lĩnh vực của mình, rất giỏi về quản lý, là một người sống kín đáo, rất có tiếng trong giới kinh doanh, không có thù oán với bất kì ai.

Sau khi có kết quả giám định, Thẩm Thư đến tìm tôi và nói: “Cả hai vụ án cho đến nay vẫn chưa có bất kì một manh mối nào, có hai điểm mấu chốt chính vẫn chưa được gỡ bỏ, một là vẫn chưa tìm được đầu của hai thi thể, hai là động cơ gây án không rõ ràng của hung thủ. Thần y, nếu cô là hung thủ, muốn giấu đầu của nạn nhân thì cô sẽ làm cách nào?”

Tôi đáp: “Muốn xóa sạch mọi dấu vết không hề dễ, song nếu để giấu hoặc hủy hoại đầu nạn nhân thì lại không quá khó. Cạo sạch da đầu, đập vỡ hộp sọ, sau đó đem từng mảnh vứt vào thùng rác thì sẽ không ai phát hiện ra.”

Thẩm Thư nói: “Cả hai vụ này đều không giống một vụ trả đũa, cũng không giống một vụ giết người cướp của, điểm chung lớn nhất của cả hai nạn nhân là đều còn trẻ, học vị cao, sự nghiệp thành công. Hung thủ chặt đầu hai người họ, rốt cục là vì lí do gì? Chả nhẽ hắn muốn nghiên cứu khoa học, phân tích cấu trúc não bộ của con người sao?”

Tôi đáp: “Quả thật rất khó hiểu. Hung thủ đến quần áo nạn nhân mặc cũng không tiêu hủy, rõ ràng là không có ý định che dấu thân phận của nạn nhân, vậy tại sao vẫn phải chặt đầu của họ chứ? Giả thiết hung thủ là người thích nghiên cứu khoa học của anh cũng không hẳn là không có khả năng, không thể dùng tư duy thông thường để đoán được kẻ điên đang nghĩ gì đâu.”

Thẩm Thư nói: “Ý cô là tôi không nên đi theo lối suy nghĩ thông thường để mò ra thủ phạm? Mà phải đi điều tra tất cả những bác sĩ chuyên khoa não, chuyên khoa thần kinh trong thành phố? Nghe mà nổi cả da gà.”

Tôi đáp: “Vụ án vẫn đang bế tắc, lần này làm khó cho đại trinh thám Thẩm của chúng ta rồi. Không ai trông thấy hung thủ vứt xác sao?”

Thẩm Thư lắc đầu: “Không có, vị trí vứt xác ở cả hai vụ đều khá hoang vu, thủ phạm lại hành động vào ban đêm. Từ trước đến nay, chúng tôi hầu như đều phá án dựa trên góc độ của một vụ án giết người vì tình, báo thù hay là giết người cướp của, chứ chưa gặp qua một vụ nào mà động cơ gây án lại mơ hồ như thế này. Thủ phạm lẫn người bị hại đều không có bất kì một mối quan hệ nào với nhau, rất khó để tìm hướng giải quyết. Nếu hung thủ là người ngoài thành phố Sở Nguyên, e là muốn bắt được hắn còn khó hơn mò kim đáy bể.”

Tôi nói: “Có lẽ nào động cơ giết người của hung thủ xuất phát từ lòng đố kị? Cả hai nạn nhân đều là những người trẻ tuổi tài cao, một người là quan chức lãnh đạo, người kia là quản lý cấp cao của công ty IT. Có khi nào hung thủ vì những thất bại của tuổi trẻ dẫn đến tâm lý lệch lạc, nảy sinh lòng thù hận với những người trẻ thành công?

Thẩm Thư đáp: “Tôi cũng đã nghĩ đến trường hợp này, song những suy đoán vô căn cứ ấy đều không thể trở thành cơ sở để phá án. Tạm thời chúng tôi vẫn sẽ cho dồn toàn lực để truy tìm đầu của hai nạn nhân.”

[Trò chuyện trực tuyến]

Khi tất cả đang rơi vào bế tắc, thì một manh mối nhỏ đã đưa vụ án đi vào lối rẽ mới. Sau vụ án thi thể không đầu, Thẩm Thư liên tục cho bố trí nhân lực để điều tra về cuộc sống nạn nhân khi còn sống. Từ số điện thoại, hòm thư điện tử, trò chuyện trực tuyến và nhiều phương thức khác, không được phép để lọt bất kì dấu vết nào dù nhỏ nhất.

Lịch sử danh bạ điện thoại cũng như hòm thư điện tử của hai nạn nhân khi còn sống đều không phát hiện manh mối nào khả nghi, song công cụ trò chuyện trực tuyến lại xuất hiện một điểm bất thường. Lưu Chưởng Dân và Lữ Phóng khi còn sống đều có thói quen dùng máy tính để trò chuyện trực tuyến (IM). Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ của cán bộ phòng an ninh mạng cục công an thành phố, đã mò ra được tài khoản và mật khẩu IM của hai nạn nhân, phát hiện ra cả hai tài khoản này từng được đăng nhập sau khi nạn nhân đã chết. Thời gian đăng nhập lần lượt là vào 9 giờ sáng ngày 30 tháng 11 và 10 giờ sáng ngày 15 tháng 12, mỗi lần đăng nhập kéo dài khoảng 30 phút. Mặc dù không loại trừ khả năng thời gian tử vong của hai nạn nhân có thể sai lệch, nhưng khả năng cao là có kẻ  đã đánh cắp tài khoản đăng nhập của hai nạn nhân, hơn nữa kẻ đánh cắp rất có thể là hung thủ hoặc là người có liên quan mật thiết đến hung thủ.

Thẩm Thư cầm trên tay kết quả điều tra, tỏ ra vui mừng, phân tích cho Mã Kinh Lược nghe: “Đây có thể là điểm đột phá lớn nhất của vụ án này. Hung thủ thực hiện vụ giết người liên hoàn, hơn nữa đối tượng bị giết được lựa chọn có chủ đích, không phải ngẫu nhiên. Hung thủ có khả năng quen biết cả hai nạn nhân, hoặc ít nhất là nắm rõ đời sống của nạn nhân. Chúng tôi đã cho điều tra tất cả những người đã từng liên hệ với hai nạn nhân trong lịch sử trò chuyện IM, qua đó loại bỏ dần từng đối tượng. Nếu hung thủ trước khi gây án đã từng liên hệ với hai nạn nhân, thì việc hắn dùng công cụ IM để liên lạc là rất lớn. Sau khi gây án hắn đăng nhập vào tài khoản IM của hai nạn nhân, mục đích là để xóa lịch sử trò chuyện của hắn với họ. Bằng cách đó hắn sẽ thu hẹp phạm vi điều tra của chúng ta.”

Theo địa chỉ IP mà bên an ninh mạng cung cấp, xác minh được vị trí đăng nhập của hai tài khoản lần lượt ở hai quán net trong thành phố Sở Nguyên, một là quán net Luân Hồi ở phía Tây thành phố, hai là quán net Tiến Hóa ở phía Đông thành phố.

Sau khi nhận được thông tin từ phía an ninh mạng, Thẩm Thư và Mã Kinh Lược nhanh chóng lái xe đến địa chỉ của hai quán net trên.

Sau khi giới thiệu thân phận của mình cho ông chủ Vu Hải Đào của quán net Luân Hồi, Thẩm Thư yêu cầu ông ta nhớ lại những người đã đến quán net vào 9 giờ sáng ngày 30 tháng 11. Vu Hải Đào hơn 20 tuổi, tóc nhuộm vàng kim, ăn mặc khá lập dị, là một người trẻ hiện đại. Anh ta cố hồi tưởng lại, ra vẻ muốn hợp tác mà không sao nhớ nổi: “Thời gian đã quá lâu rồi, mỗi ngày khách đến quán net này rất đông, tôi không thể nhớ được gì cả, trừ khi là khách quen thì may ra còn có ấn tượng.”

Thẩm Thư nói: “Khách đến quán không phải đăng kí bằng căn cước công dân sao?”

Vu Hải Đào làm ra bộ kì quái, nói: “Nếu ra net mà phải đăng kí thì ai mà dám đến nữa chứ? Tôi là người kinh doanh, chứ không phải nhân viên giám sát của chính phủ.”

Thẩm Thư hỏi: “Lịch sử duyệt web vào khoảng thời gian đó thì sao? Có thể tra ra được không?”

Vu Hải Đào đáp: “Cái đó thì có thể, nhưng lịch sử duyệt web rất nhiều, nếu các anh muốn in ra, thì phải tự bỏ tiền ra đấy.”

Thẩm Thư cười: “Cũng được thôi.” Sau đó lấy ra từ túi áo một cuốn sổ, bên trong có kẹp một tấm ảnh, rút ra cho Vu Hải Đào xem: “Anh có biết người này không?”

Vu Hải Đào quan sát thật kĩ rồi nói: “Không quen, bình thường tôi chỉ để ý gái đẹp, nên không có nhiều ấn tượng với đàn ông.”

Thẩm Thư và Mã Kinh Lược cầm lấy tờ in danh sách lịch sử duyệt web mà Vu Hải Đào đưa cho, sau đó lại tiếp tục lái xe đến quán net Tiến Hóa. Mã Kinh Lược ngồi trên xe hỏi anh ta: “Cái người trên ảnh mà anh vừa đưa nhìn có vẻ quen, từ khi nào mà anh đã xác định được đối tượng tình nghi, sao không thấy anh nói bao giờ?”

Thẩm Thư đáp: “Là tôi đoán bừa thôi, không có căn cứ nào cả, anh đừng nói cho ai biết, không là ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của người ta.”

Ông chủ Trương Bình của quán net Tiến Hóa cũng cung cấp bản in lịch sử duyệt web cho hai vị cảnh sát. Thẩm Thư lại lôi tấm ảnh ra để ông ta xác minh, Trương Bình nói có vẻ do dự: “Hình như cũng hơi quen, khả năng là người đó.”

Thẩm Thư nói: “Anh hãy nghĩ kĩ lại một lần nữa xem, trong số những người đến quán net, số người mỗi lần chỉ lên mạng có nửa tiếng chắc không nhiều, hơn nữa thời gian cũng qua chưa lâu, chắc là anh vẫn còn chút ấn tượng.”

Trương Bình lại ra sức hồi tưởng, nói: “Hình như là cái người đã đến đây vào ngày hôm đó, tôi chỉ dám chắc khoảng sáu bảy phần.”

Trở về đội hình sự, Thẩm Thư cho sàng lọc lần lượt từng địa chỉ trang web mà hai ông chủ quán net đã in ra cho cậu ta. Đa số trong đó là những trang web về game, chat, diễn đàn thảo luận, cũng có một số trang web khiêu dâm và chủ đề kinh dị, còn lại là những trang web kì quái thì chỉ chiếm số ít. Sau gần 3 tiếng miệt mài chắt lọc, Thẩm Thư cuối cùng cũng chốt một trang web tiếng Anh. Trình độ tiếng Anh của cậu ta không quá cao, nên không hiểu nội dung trang web nói gì, chỉ đoán được đại khái đây là trang web về một tôn giáo thần bí nào đó. Giao diện trang web trông rất đáng sợ, có ảnh người bị rạch bụng moi ruột, có ảnh về cuống rốn của thai phụ, ảnh cụt chân cụt tay, ảnh bộ não trắng bệch và một đống ảnh về xác chết khác. Theo lịch sử duyệt web, cả hai quán net Luân Hồi và Tiến Hóa đều từng truy cập vào địa chỉ trang web này.

Sau khi Thẩm Thư mở cho tôi xem trang web này, tôi đã vô cùng kinh ngạc, bỏ ra hẳn mười mấy phút để đọc, rồi nói: “Đây là trang web bản tiếng Anh về đạo cổ Bà La Môn của Thái Lan. Hồi còn đi học, tôi có nghe qua về đạo này, một tôn giáo thần bí, có ảnh hưởng hơn mấy trăm năm trước ở Đông Nam Á, hiện nay đã bị chính phủ cấm lưu hành, phạm vi ảnh hưởng của đạo vì thế bị thu hẹp, nhưng cho đến nay đạo Bà La Môn vẫn được ủng hộ bởi một nhóm tín đồ ở khắp nơi trên thế giới. Giáo lí của đạo Bà La Môn là vượt ra khỏi luân hồi sinh tử, dùng sinh mạng để cứu rỗi sinh mạng. Đạo này cổ xúy các giáo đồ làm những việc hủy hoại mạng sống, trái với luân thường đạo lý, ví dụ như ăn cuống rốn của thai phụ, thay thế nội tạng cho người sống, cắt bỏ bộ phận sinh dục, ăn não người hoặc ghép nối các chi lại với nhau…” Nói đến đây, tôi đột nhiên dừng lại, một suy nghĩ đáng sợ nảy lên, toàn thân run rẩy, đứng đơ ra nhìn Thẩm Thư.

Thẩm Thư bình tĩnh nói: “Đừng quá căng thẳng, cô hãy giúp tôi tìm tài liệu về việc ăn não người, để xem trên đó nói gì.”

[Còn tiếp]

You may also like

Leave a Comment