Chúng mình bên nhau 7 năm, từ khi anh mới là sinh viên ra trường tay trắng đến bây giờ, suốt thời gian ấy mình đã đồng hành, đi cùng anh, giúp đỡ anh cả về mặt vật chất và tinh thần, vậy mà giờ chỉ mới thành công…anh đã nói mình như vậy…thật đau lòng.
Kể ra thì câu chuyện cũng rất dài, chúng mình quen nhau từ khi là sinh viên năm 3, bắt đầu yêu thì là bước sang năm 4, khi ấy còn là sinh viên, vẫn còn mơ mộng với những kế hoạch màu hồng để rồi ra trường, đi làm mới thấy cuộc sống như muốn v,ả vào mặt chúng mình rằng “Xin lỗi, cuộc sống ko phải lúc nào cũng màu hồng!”.
Mình là kiểu con gái muốn 1 cuộc sống bình ổn, ko muốn bon chen, mình muốn là 1 hậu phương vững chắc, cho n.y mình cho chồng mình sau này tập trung làm ăn kiếm tiền, mình ko ngại khó khăn vất vả với những công việc nội trợ, cũng ko ngại cho n.y vay tiền để khởi nghiệp, đối với người khác có khi chẳng đáng là bao nhưng với mình khoản tiền lúc mới khởi nghiệp mình cho anh vay, gần 200tr nó là cả 1 gia tài, là 1 sự cố gắng của mình sau nhiều năm đi làm thêm cũng như ra trường tích lũy…Mình cũng ko phải cô gái thích kinh doanh, cũng chỉ làm thuê thôi nên thu nhập cũng ko cao nhưng mình tiết kiệm…mới có đc số tiền như vậy…
Trong suốt quãng thời gian anh cố gắng để có đc như ngày hôm nay, mình cũng đã cố gắng trở thành 1 con người đảm đang, để anh an tâm làm việc, quần áo mình giặt, phơi, là, bữa cơm của anh mình lo, phòng ốc của anh mình dọn…thậm chí tiền mình tiết kiệm đc bao nhiêu cũng đổ dồn cho anh để lo những khoản nợ trước kia…Cái kết cuối cùng, mình chỉ mong muốn anh làm sao phát triển được bản thân…trong suốt 2 năm dịch cũng khó khăn thì anh dành thời gian để học tập, đầu tư kinh nghiệm cho bản thân…mình thời gian ấy cũng ở cùng anh, chăm lo từ những thứ nhỏ nhất từ gói muối, chai nước mắm đến cả đồ ăn đồ uống (bố mẹ mình gửi lên), anh ko cần nấu, ko cần rửa bát, chỉ có ngồi ăn, nói chuyện và dành thời gian đầu tư cho bản thân…
Mình cũng chẳng biết nói thêm gì nữa…chỉ biết kể ra để mọi người hiểu rằng mình là 1 cô gái như nào…cũng suốt từng ấy năm, mình cũng chỉ làm công ăn lương, lương tăng dần, còn việc chính của mình vẫn là quanh quẩn nội trợ…hậu phương.
Vậy mà giờ đây, mình nghe được câu nói ấy từ anh…anh bảo mình ko cố gắng trong công việc, cứ bám lấy cái bếp, nội trợ, tuổi trẻ ko phải như vậy, tuổi trẻ là phải xông pha, phải đầu tư kinh doanh chứ ko phải sống như 1 người đã lập gia đình, có con…và nói rằng muốn chia tay với mình.
Mình ko biết có thật là do mình ko cố gắng hay anh đã có ai ngoài kia nhưng mình chắc rằng 1 điều, anh đã hết yêu mình, khi nói ra những lời ấy, rồi đóng cửa, bỏ đi…trên chiếc xe mà anh nói anh TỰ mua được.
Chúng mình…à ko, là anh chứ, anh cũng mới mua nhà, chiếc xe thì mua từ cuối năm ngoái…mình từng nghĩ đó là công sức của cả mình, cả anh nhưng anh phủ nhận hoàn toàn điều đó, anh nói là do anh có năng lực, anh nói là do mình ko cố gắng, anh còn nói…”Anh xứng đáng có đc 1 cô gái tốt hơn!”
Anh thì tốt lên, còn em vẫn vậy…
86
previous post