Chúng mình yêu nhau, lấy nhau từ lúc 2 đứa còn là sinh viên đến nay 12 năm, từ khi trong tay ko có gì đến giờ có nhà, có cửa, có xe cộ, có 1 cô con gái xinh xắn thì chồng mình lại phát hiện ra bị UT, mà còn là trường hợp nặng…
Khi cầm kết quả trên tay, mình đã rơi nước mắt…vì thật sự chồng mình đã cố gắng rất nhiều để có những thứ ấy, anh ko quản ngại ngày đêm, ăn uống tiết kiệm chắt chiu để có tiền lấy hàng, rồi những ngày tháng dịch cũng cố gắng đi làm, anh nói “Mình còn làm đc là còn may, ở ngoài kia đầy người còn chả làm đc gì, chả có lương ấy, mình phải cố gắng”.
Có những lúc 2 mẹ con ngủ rồi, anh lại dậy để làm việc.
Có những lúc mình mệt quá, anh lại chủ động dọn dẹp, rửa bát, lau nhà quét nhà.
Có những lúc “Em ơi, nay anh nghỉ việc sớm, 2 vợ chồng về đi ăn uống nhé” rồi 2 cũng chỉ tranh thủ đc 1 lúc…
…Anh nói anh ko muốn mình khổ, ko muốn mình vất vả nên anh luôn cố gắng, những việc gì khó khăn đều nhận về phần anh…vậy mà đến giờ, anh lại là người bị UT.
Chúng mình cũng đang trong quá trình điều trị, chúng mình có bảo hiểm nhưng phải dùng thuốc ngoài nhiều, chi phí cũng rất đắt, mình thì vừa chăm con, vừa chăm chồng, cũng may có bố mẹ chồng lên phụ nhưng bố mẹ chồng cũng có tuổi rồi nên phần lớn là mình.
Gần đây mình buồn và khóc nhiều, cứ nghĩ đến tiêu cực, nghĩ rằng mình sẽ mất anh mặc dù anh thấy mình buồn cũng động viên: “Chỉ là UT thôi mà, có gì mà anh ko vượt qua được, yên tâm, anh sẽ ở lại với 2 mẹ con!”
…
Hôm nay, cũng là 1 ngày như bao ngày khác, bé con nhà mình chạy lại chỗ bố, nhìn bố mệt mỏi bé hỏi:
- Bố lại ốm à?
- Ừa bố đang ốm con à!
Lúc này thì bé cầm đồ chơi bác sĩ lên rồi nói: - Bố ơi, sau này con lớn lên con sẽ làm bác sĩ để chữa bệnh cho bố nhé…!
Anh nhìn con mỉm cười: - Con hứa với bố nhé, bố sẽ chờ con làm bác sĩ!
- Vâng ạ!
…