Chàng ca sỹ trại t.âm t.h.ần Gia Lai mấy ngày gần đây nổi lên như một hiện tượng trên khắp các nền tảng, hầu hết mọi người đều phải ngợi khen giọng hát trời phú của chàng trai khờ này. Nhưng ít ai biết, đằng sau giọng ca nội lực và tình cảm của chàng trai 33 tuổi ấy lại là một câu chuyện vô cùng buồn.
A Đoan là con thứ tư trong gia đình, từ nhỏ đã đam mê ca hát. Anh hay hát nhép theo các ca sĩ trong tivi. Lớn hơn chút nữa, anh tìm tòi học đàn guitar qua các cậu thanh niên trong làng.
“Nó có trí nhớ tốt, thích bài hát của ca sĩ nào là nhớ hết, đ.ánh đàn guitar sành sỏi. Từ lớp 6 đến lớp 9 được bầu làm lớp trưởng, có nhiều giấy khen học sinh giỏi. Hết cấp II gia đình cho ra huyện Đăk Hà học tiếp, mong nó có tương lai tốt hơn”, bà của anh thở dài nói nào ngờ ra ngoài đó học thì bị bạn đ.á.nh thành ra như bây giờ.
Khoảng năm 2008, Đoan đang học lớp 10 ở Trường trung học phổ thông Dân tộc nội trú huyện Đăk Hà và đoạt giải nhất cuộc thi giọng hát hay. Kết quả đó khiến các bạn cùng trang lứa g.anh t.ị tìm đến phòng đ.á.n.h.
Nghe mẹ kể tới đây, A Đoan bỗng co rúm người, tay chân run lẩy bẩy, thở mạnh, mắt nhấp nháy liên tục. Anh nói: “Thi xong, có ba bạn học tìm đến phòng mình đ.á.n.h. Cầm đàn guitar tác động vào đầu, cây đàn gãy vụn… Sợ lắm. Sợ bị đ.á.n.h tiếp nên không dám báo nhà trường hay kể cho ai biết”.
Bà Hrin buồn bã cúi mặt nói hồi đó Đoan học gần một năm mới về thăm nhà, tính tình thay đổi, khi nào cũng lo sợ. Đoan thường xuyên nói có người muốn đ.á.n.h con rồi ngồi nép sau lưng, bà nhìn xung quanh thì không thấy ai.
Gia đình thấy lạ nên bảo anh trai Đoan sang làng bên hỏi bạn cùng lớp. Cậu bạn chứng kiến Đoan bị đ.á.n.h kể lại mọi chuyện. Và bệnh tình Đoan ngày càng nặng, đến gần hết lớp 11 phải nghỉ học hẳn.
“Thấy con học giỏi nên cho ra huyện, nào ngờ lại xảy ra chuyện. Bỏ học đã đành, giờ con thành k.hờ như vậy buồn lắm, khóc miết rồi không biết làm gì nữa ngoài chăm lo thuốc men điều trị cho con”, bà mẹ khắc khổ nói nghẹn.
Đoan khoe hôm qua được mời hát đám cưới, tiệc sinh nhật ở trong làng được trả 140.000 đồng. Chàng để dành một ít uống cà phê, hút thuốc, còn lại đưa cho mẹ.
“Tôi thương mẹ lắm. Tôi có ước mơ lớn nhất là không bị đ.au nữa, không còn lên cơn nữa. Mong có sức khỏe để giúp bố mẹ và tiếp tục được ca hát”, chàng khờ bộc bạch rồi chào tạm biệt tôi bằng câu “see you again” ngọt lịm.
Theo: Báo Tuổi trẻ
Ảnh: Nhật Ký