Sự xuất hiện của piano (hoặc nhạc cụ bàn phím đầu tiên chẳng hạn như organ hay Harpsichord) làm cho giới âm nhạc nghĩ gĩ về nó?
Mấy ổng có nghĩ trông có vẻ khá dễ chơi bởi vì không cần phải có kỹ năng điêu luyện như một nghệ sĩ vĩ cầm để có thể chơi một bản nhạc tròn trịa, kiểu như chỉ cần đánh đúng nốt ấy?
Nó có được coi là một phát minh có tầm ảnh hưởng lớn không?
Cuối cùng cũng đến lúc tui được tỏa sáng rồi!
Nhạc cụ phím đầu tiên thật ra là organ, dù nó thật sự có cấu trúc rất phức tạp. Những miêu tả về những cây đại phong cầm phát ra âm thanh nhờ áp lực nước hay là loại có kích thước nhỏ dễ dàng được cầm trên tay để di chuyển, tất cả đều có từ thời Hy lạp cổ đại.
Harpsichord xuất hiện đâu đó vào cuối thập niên 1300 hoặc đầu 1400. Những nghệ sĩ chơi đàn luýt nhìn chung không có cảm tình với nó vì họ cho rằng nó như là giống như đang đi tắt khi những bản nhạc được sáng tác cho đàn luýt, một cách ngạc nhiên, dễ dàng chơi trên Harpsichord. Tuy nhiên, đàn luýt vẫn có một lợi thế vượt trội hơn cả, chúng có thể kiểm soát được độ to của âm thanh khi các nốt được gảy trong khi Harpsichord thì không. Người chơi Harpsichord sẽ sử dụng một số mẹo về kỹ thuật tạo âm cũng như chọn một khoảng cách nhất định để tạo ra lối đánh nhẹ nhàng hơn hoặc to lên, và trên một số cây Harpsichord được thiết kế để thực hiện tính năng đó, tụi tui thường thêm một hoặc nhiều bộ dây bổ sung để gảy cùng lúc.
Người Tây Ban Nha và Ý là những người đầu tiên sử dụng đàn Harpsichord như một nhạc cụ theo đúng nghĩa của nó, tiếp theo là đến Hà Lan, Bắc Đức, Anh và Pháp. Sự hấp dẫn của đàn Harpsichord nằm ở tính thế tục của nó, tách biệt khỏi tôn giáo hoàn toàn, dù cho xuất hiện ở thời điểm mà Nhà thờ có tầm ảnh hướng sâu rộng. Có lẽ đây là một lí do giải thích tại sao những bản nhạc hùng hồn vĩ đại nhất lại đến từ các vùng bị ảnh hưởng đậm bởi hai nhà cải cách tôn giáo Calvin và Luther, đặc biệt, trong những nước mà thần học Calvin được phổ biến rộng rãi, phần lớn nhạc cụ bị cấm trong các nhà thờ. Đồng thời, đàn Harpischord không có độ bền cao và phát ra âm thanh tương đối nhỏ, chính vì thế mà nó hoàn toàn không phù hợp với các nhà thờ lớn, do đó mà có thuật ngữ “nhạc thính phòng”. Nó cũng được cho là thích hợp với phụ nữ vì không phải sử dụng chân hoặc giữ chặt tại một vị trí (ví dụ như vĩ cầm) khi chơi.
Tui sẽ tạm dừng ở đây, vì bản thân tui đã dành ra 20 năm cuộc đời để nghiên cứu về những nhạc cụ phím cổ xưa, để tui mà được nói nữa thì tui sẽ nói lan man mất.
Đàn clavichord là một nhạc cụ ưa thích đối với những nhà sáng tác, nhưng cực kỳ không thích hợp cho việc trình diễn, bởi bạn sẽ không nghe được cái gì ngoài tiếng ồn của những phím đàn từ khoảng cách hơn 3 feet. Đó là lí do tại sao công nghệ ghi âm lại có ý nghĩa đối với nền âm nhạc buổi sơ khai, vì chỉ có một số nhạc cụ nghe thật sự hay khi ở trong phòng nhỏ, và bây giờ thì ai cũng có thể nghe được cái cách mà chúng vốn nên được thưởng thức. Dù sao đi nữa, clavichord, được chơi bằng cách một thanh kim loại sẽ đánh vào các dây để tạo ra âm thanh, như vậy thì sẽ tạo được âm thanh nhẹ nhàng với âm lượng to, tuy nhiên sẽ kèm theo một độ rung nhất định, nó thường được các nhạc sĩ đời đầu nhắc đến bằng một thuật ngữ, Bebung (tiếng Đức).
Ngoài ra còn có một loại đàn geigenklavier, hoặc cái gì đấy tương tự, chơi các nốt bằng cách tác động vào một cái trống quay được phủ đầy lông ngựa nối với một sợi dây, như vậy thì có thể mô phỏng được vĩ cầm. Tất nhiên tất cả chỉ là thử nghiệm, chưa bao giờ được xem xét kĩ, dù nghe tuyệt lắm đấy.
Nhưng, để trả lời câu hỏi của bạn, theo như tui hiểu thì nhạc cụ bàn phím nhận được thái độ tiếp đón như thế nào khi lần đầu tiên xuất hiện (tui nghĩ cách bạn dùng từ “piano” khiến nhiều người trả lời cho câu hỏi bị hiểu lầm), tụi tui không biết. Nhạc cụ phím, khá ngạc nhiên, lại là một trong những thứ cổ xưa nhất.