Mình ko đc là sinh viên của trường nhưng mình theo dõi trang của các bạn cũng khá lâu rồi. Mình đọc rất nhiều câu chuyện của các bạn chia sẻ và nay mình chia sẻ câu chuyện của mình, mong các bạn sẽ luôn vững vàng trong cuộc sống này nhé, giống mình.
Mình sinh ra trong một gd nghèo và đông con, bố mình mất khi mình 19 tuổi, nhà chỉ có hai e là đc học lên đại học thôi còn mình và 2 chị nữa thì học hết cấp 2. Học xong lớp 9 mình fai đi làm sớm mặc dù thích học lắm nhưng nhà nghèo thì thích học cũng chỉ có thể là niềm ao ước thôi. Mình vào trong Tp.HCM làm việc cùng chị mình. Xa nơi mình lớn lên khi mới tròn 16 tuổi.
Ừ thôi vì cuộc sống gđ nghèo nên mình fai chấp nhận vậy. Cô bé mới lớn cứ vậy trôi qua tuổi trăng tròn với suy nghĩ kiếm tiền gửi về cho bố mẹ. Năm đó mình cũng hơn 18 tuổi rồi, mình và anh yêu nhau nhưng mình rất luôn tự ti và giữ gìn. anh có nhiều lần muốn tiến xa hơn trong tình yêu nhưng mình rất sợ và mặc cảm. Các bạn biết điều gì ko? Ngày bé mình đã bị xh nhiều lần. Mình ko biết đc cảm giác của một người con gái có sự trong trắng và cảm giác giữ gìn điều đó. Mà sự giữ gìn này là giữ gìn sự mặc cảm, xấu hổ.
Và rồi chúng mình cũng chia tay trong sự đau khổ của mình. Các bạn biết ko, chính người bố sinh ra mình đã từng làm việc đó với mình, nhưng mình ko dám nói với ai. khi đã biết suy nghĩ thì cảm giác tội lỗi căm hờn càng giày vò mình. Mình đã luôn cố gắng vượt qua nó. Khi mình hơn 20 tuổi mình đã về quê và quen chồng mình hiện tại. Khi xác định quen nhau mình đã chia sẻ với anh rằng mình ko còn trong trắng nữa, nhưng lý do mình ko nói rõ.a cũng đã suy nghĩ và chấp nhận việc ấy mặc dù mình đã thấy trong anh đã có suy nghĩ ko tôn trọng mình như ban đầu. Mình yêu anh rất nhiều, biết anh là một người gia trưởng nhưng mình vẫn chấp nhận lấy. Sau 2 năm quen nhau chúng mình đã về chung một nhà. Mình sinh đc 3 bạn, hai trai và một bạn gái. Trong c.s gia đình mình luôn nhẫn nhịn và chịu đựng mong mình vẫn sẽ đc chồng yêu thương.
Nhưng càng ngày sự thiếu tôn trọng của anh dành cho mình càng lộ rõ. Mình đi đâu làm gì, ăn mặc thế nào anh đều ko vừa ý. Khi đã làm hết việc nhà rồi mình xin cho con đi liên hoan cùng ở cty nhưng về mình vẫn bị đ,,á,,nh. Lần một rồi lần 2 mình vẫn bị đ,,á,,nh với rất nhiều lý do và luôn đc anh nghĩ ra mặc dù mình ko hề như vậy. Nhưng mình đã sai lầm khi nghĩ mình cứ yêu và tận tâm với họ thì mình sẽ nhận đc tình cảm từ họ một cách xứng đáng. Mỗi lần bất đồng quan điểm hoặc ko vừa ý là mình lại bị đ,,á,,nh nhưng thương con nên mình đã ko đủ can đảm để dứt khoát. Mình đã thực sự ko còn chút tc nào dành cho chồng mình nữa, sau quá nhiều tổn thương về tinh thần và thể xác. Mình đã có tc với một người khác, tụi mình chỉ dừng lại ở những sự quan tâm nhau bằng những tn hỏi thăm. Mình biết chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu nên mình ko đặt hi vọng gì cả.
Nay mình mới ra viện sau một tuần bị chồng mình d..a^…p da^`u xuống đất. Đứng giữa việc chịu đựng một người chồng gia trưởng để cho con một gd trọn vẹn và việc chọn một cuộc sống khác cho mình, mình thực sự suy sụp. Thương con thương cả cái thân mình nữa.
Thực sự trong cuộc sống mình đã tự vấn, đã cố gắng vượt qua rất nhiều điều đau khổ. Nhưng lần này sao thấy chua sót thực sự. Mình đã tận tâm đã hết lòng nhưng mình chọn sai người và đặt cuộc đời mình sai chỗ…sau rất nhiều sự cố gắng và mạnh mẽ nay mình đã khóc rất nhiều.
Các bạn nữ luôn nhớ hãy dành tình cảm và cuộc đời mình cho một người biết tôn trọng mình nhé. Các bạn nam hãy biết thấu hiểu và thông cảm cho người mình yêu, hãy biết trân trọng người phụ nữ bên cạnh các bạn. Mình sẽ luôn mạnh mẽ để vượt qua, bản thân sẽ fai cố gắng nhiều hơn nữa. Chỉ mong rằng về sau cuộc sống sẽ nhẹ nhàng với mình hơn.
Cuộc sống khó khăn với mình quá…
89