81
N.y mình năm nay năm 2, bình thường đáng yêu lắm, gọi 1 câu dạ, 2 câu vâng, 3 câu xin lỗi sau em ko thế nữa…kiểu như:
- Em biết rồi ạ…
- Yêu anh lắm…
- Ko phải em mờ…
- Ứ ừ…
- Eo ôi…
- Em nói thật mờ…
Ngoài ra còn những hành động kiểu chủ động khoác tay, thích đc beo má, ôm…v…v…cho đến 1 ngày đẹp trời chính là thứ 6 tuần vừa rồi, 2 đứa sau 1 thời gian chán ko biết đi đâu nữa thì n.y mình: - Hay ra quán net chơi đi!
- Em biết chơi game à?
- Vâng em hay chơi ***, anh có biết chơi ko?
- Anh có nhưng ít chơi.
- Đi, em biết quán này máy cũng ngon.
Vào gọi combo, nạp tiền các kiểu…v…v…mọi chuyện rất bình thường cho đến khi n.y mình chơi 1 trận game khác là ức chế, mình xin tóm tắt 1 vài câu như sau: - Ằ,ng ặ,t ồ,n này nữa!
- O,n ặ,c
- ị,t ẹ
- Ã,I ả ồ,n
- u ồ,n…
…(ko dám viết hết sợ vi phạm tiêu chuẩn facebook, mọi người tự dịch nhé)
Đại loại là ăn nói như kiểu ko có mình ở bên cạnh chơi ấy, mình tròn cmn mắt đứng hình 1 lúc…mình hỏi: - Em nói nhỏ thôi.
N.y mình: - THẾ NÀY MỚI VUI CHỨ ANH, CHƠI GAME LÀ PHẢI NHƯ VẬY.
…
Mình ngồi nghĩ mãi…ko biết đâu mới là nhân cách thật của n.y mình, chứ như kia thì…hơi thiếu văn hóa thật…sinh viên rồi chứ còn trẻ trâu gì đâu.