Nay ngày giỗ của anh mình, 4 năm kể từ ngày anh mất. Anh trước học rất giỏi, anh đỗ đại học Bách Khoa nhưng sau đó anh bỏ, anh bỏ ko phải vì anh học ko tốt trong trường mà vì anh bỏ đi làm kiếm tiền, lo cho gia đình.
Gia đình mình nghèo, bố mẹ đều làm nông dân sau này theo 1 bác trong họ đi làm thợ xây, cả bố cả mẹ, thu nhập có tốt hơn trước. Ngày còn ở quê cũng ko có kiến thức, chẳng biết trường nào tốt trường nào ko nhưng chỉ nghe thấy 2 chữ Bách Khoa thôi thì đã thấy giỏi lắm rồi nên anh luôn cố gắng học tập và đỗ đại học…
Nhưng có lẽ cuộc sống quá khắc nghiệt, bố mình bị tai nạn giao thông trong 1 lần đi làm về, cả nhà phải dốc hết tiền của để trả phẫu thuật cho bố. Hồi ấy nhà mình cũng ko có kiến thức về bảo hiểm nên ko ai mua ngoài anh trai mình đi học đại học nên tiền viện phí cũng cao, sau mổ thì cứu được bố nhưng có ảnh hưởng đến thần kinh khiến 1 nửa bên trái của bố bị yếu đi…
Và đó cũng là “Động lực” khiến anh đi làm, kiến tiền đỡ đần cho bố mẹ, giúp gia đình lo cho 2 em, dưới mình còn 1 em gái nữa…nhà mình có anh là cả và 2 em gái…anh biết đã đến lúc anh cần phải làm gì…
Và anh bỏ học, ko bảo lưu, mà bỏ luôn, để đi làm fulltime, lúc anh học đại học anh cũng đi làm thêm rồi nhưng lương làm thêm chẳng đc mấy đồng, anh quyết tâm bỏ học để đi làm như vậy, kiếm đc nhiều tiền hơn…
Và cứ thế, cứ thế…anh đi làm, kiếm tiền, lo cho cả gia đình, đầu tiên chỉ 1 khoản tiền nhỏ 500-1tr rồi sau đó là 2tr- 3tr- 5tr-10tr, cùng với đó là mua đồ cho gia đình, mua quần áo cho chị em mình, lo trả học phí cho 2 chị em,…anh cũng từng trải đủ mọi nghề…để có đc thu nhập như vậy, kể ra thì anh làm rất nhiều nhưng anh ko ngừng cố gắng…anh còn bảo là muốn làm để kiếm tiền để sửa nhà cho bố mẹ, mua nhà cho bản thân, cho mình và cho em gái nữa…ai chẳng có ước mơ, có ai đánh thuế ước mơ đâu. Anh nói anh đã hi sinh, đã cố gắng thì cả nhà phải có cuộc sống no ấm, 2 em phải ổn định…
Để rồi năm anh 32 tuổi, khi ấy thì mình 26 tuổi…anh phát hiện ra bản thân bị ung thư, trước đó anh cũng có linh cảm rồi, cơ thể yếu dần nhưng nghĩ chỉ đơn giản là do mệt mỏi nhưng ko phải, bác sĩ còn nói anh cũng ko còn đc bao lâu, cố gắng chỉ đc nửa năm đến 1 năm, có khi mất lúc nào ko biết. Gia đình ko biết gì cả, đến khi anh yếu lắm rồi mới gọi cho mình…vì thật ra anh cứ đi đây đi đó suốt, còn mình thì ở Hà Nội, mình vẫn cứ nghĩ là anh bận công việc mà ko gặp mình, ko về với gia đình và rồi ko phải đến nửa năm, chỉ 4 tháng thôi anh mất. Trước lúc anh mất 1 tháng anh có gọi cho mình và nói tình hình, mình liền đến gặp anh, anh gầy gò, xanh xao, 1 chàng trai khoẻ mạnh chỉ từng ấy thời gian thôi trở thành 1 người ốm yếu…
Mình lo cho anh, nói anh điều trị thì anh nói: “Thôi cố làm gì, anh cũng ko còn đc bao lâu nữa, anh biết mà, tiền ấy để làm những việc khác tốt hơn! Đừng phí tiền nữa…”
Nhà mình biết chuyện, nói dùng hết số tiền anh tiết kiệm, ngay cả mình và chồng cũng bảo lấy tiền để lo cho anh nhưng anh ko đồng ý, anh còn bảo nếu làm vậy anh sẽ “Đi” sớm hơn…mong mọi người cho anh đc thực hiện những điều anh muốn làm…
Trước khi anh mất, anh còn nói là tất cả khoản anh tiết kiệm đc thì 1 phần gửi cho bố mẹ an dưỡng tuổi già, 1 phần thì cho cháu (là con mình), và 1 phần cho con của em gái út…anh nói có cả tiền bảo hiểm nhưng làm 1 cái sổ tiết kiệm cho cả nhà, khi nào cần thì lấy ra chi tiêu, đầu tư…
Mình viết đến đây cũng đã dài, mình chỉ muốn tâm sự là mình “Từng” có 1 người anh như vậy, giờ anh mất rồi…nhưng trước khi mất, anh vẫn vì gia đình, vì các em và cả cá cháu. 32 tuổi, anh còn chưa lập gia đình, chưa có n.y, bỏ học…dành hết thời gian cho công việc để lo cho gia đình…vậy mà nhiều lúc mình tự hỏi, ông trời lại để anh rời xa tất cả sớm như vậy…
Mình văn ko hay, chỉ nghĩ gì viết nấy…mong mọi người thông cảm…
Nếu đọc đến dòng này thì mình gửi lời cảm ơn các bạn đã nghe mình tâm sự…cảm ơn các bạn rất nhiều vì ít ra, đã có người lắng nghe mình kể về câu chuyện của anh trai…
Đến khi sắp mất, anh vẫn nghĩ về gia đình.
103
previous post