Điều gì khiến bạn cảm thấy ghê sợ?

by admin

Bác sĩ Stubbins Ffirth đã đổ chất nôn màu đen vào vết cắt trên tay ông ấy để chứng minh rằng dù có tiếp xúc với bệnh sốt vàng da nhiều như thế nào thì cũng sẽ không bị nhiễm bệnh.
Vào năm 1793, virus của căn bệnh này đã cướp đi hàng ngàn sinh mạng nhưng người ta vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân lây nhiễm. Giả thuyết phổ biến nhất cho rằng virus đã lây lan thông qua đường hô hấp và các dịch trên cơ thể.
Để kiểm tra giả thuyết này, Ffirth bắt đầu thực hiện thí nghiệm trên động vật. 10 phút sau khi được tiêm chất nôn của người bệnh vào đường tĩnh mạch, con chó lăn đùng ra chết. Sau 5 cuộc thí nghiệm không cho ra được kết luận, ông dừng việc thử nghiệm trên động vật và bắt đầu thực hiện trên chính cơ thể mình.
Ffirth lấy chất nôn từ bệnh nhân, tự nhỏ vào mắt mình vào ngồi trong phòng xông hơi cùng với chất nôn suốt 2 tiếng để hít thở không khí phát ra từ chúng.
Ông còn điều chế chất nôn thành những viên thuốc rồi uống chúng. Ffirth mô tả rằng vị của những viên thuốc rất chua.
Sau đó, ông can đảm uống trực tiếp chất nôn tươi nguyên chất (không pha loãng) từ miệng của bệnh nhân. Nhưng ông vẫn không bị bệnh.
Các thí nghiệm của ông kết thúc bằng việc bôi các chất lỏng (máu, nước bọt và nước tiểu) trực tiếp lên cơ thể mình.
Giả thuyết của ông đã được công nhận là đúng vào thời điểm đó (1804). Ngày nay chúng ta biết được rằng bệnh sốt vàng da thực sự có lây lan, nhưng nó lây lan bằng sự truyền tải trực tiếp qua đường máu thông qua việc bị muỗi đốt.

You may also like

Leave a Comment