“Đôi khi sống cũng là một lựa chọn can đảm.” Yêu cầu sự giúp đỡ ư, tự tử không phải là câu trả lời đâu.

by admin
r/coolguides

“Đôi khi sống cũng là một lựa chọn can đảm.” Yêu cầu sự giúp đỡ ư, tự tử không phải là câu trả lời đâu.
_____________________
Link Reddit: https://redd.it/io1dg3
_____________________

u/PeopleInMyHead (1.6k points)
Tôi có kha khá trải nghiệm với cả 2 thứ này. Bố tôi đã tự tử khi tôi còn nhỏ. Chúng tôi không có bất kỳ ý nghĩ nào về chuyện ông ấy sẽ làm điều đó. Ông ấy đã đấu tranh với PTSD, nhưng không có ý nghĩ tự tử theo bất kỳ cách nào. Vài năm sau khi bố tôi qua đời, tôi đã tự vấn lại bản thân và cố gắng lấy lại cuộc sống của riêng tôi. Tôi nghĩ một dấu hiệu chính cho cả hai chúng tôi là im lặng và bớt quan tâm đến người khác. Bị cô lập và một mình là nơi mà ý nghĩ tự tử biến thành một vụ tự tử. Nếu bạn lo lắng về ai đó, hãy cố gắng liên lạc với họ. Hy vọng là không ai phải trải qua điều này.

(PTSD (Post-traumatic stress disorder): Rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý, là một loại rối loạn lo âu kích hoạt bởi một sự kiện chấn thương tâm lý. Có thể phát triển chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý khi có trải nghiệm hoặc chứng kiến một sự kiện gây căng thẳng sợ hãi, bất lực hoặc kinh dị.)

>u/dope__username (311 points)
6 năm trước đây tôi đã cố gắng tự tử, khi mà tôi mới là một đứa trẻ 15 tuổi (chỉ là tôi vẫn ở đây vì phương pháp của tôi sai quá sai và tôi cũng không cố gắng thử lại kể từ ngày đó). Đồng ý rằng việc bị cô lập thường xuyên xảy ra, mặc dù đó không phải lúc nào cũng là một dấu hiệu cho thấy tình hình của ai đó trở nên tồi tệ hơn. Trước sự cố gắng của tôi, tôi đã rất vất vả để đến lớp – thường xuyên đi muộn hoặc vắng mặt.

Edit: Thực ra nghĩ kĩ thì tôi tin rằng mình đã không tới trường trong vài tháng vào thời điểm tôi cố gắng. Tôi đã hoàn toàn dừng lại.

>>u/snowship (136 points)
Trường hợp của tui thì bỏ ăn và không bao giờ rời khỏi giường. Chồng tui đã kịp thời ngăn cản trước khi kế hoạch của tui thành công và kéo tui lại khi tui đang bên bờ vực

>>>u/JennyLiz1205 (107 points)
Tôi cảm thấy như chồng tôi phát ngán vì các vấn đề sức khỏe tâm thần của mình, thậm chí không biết liệu anh ấy có kéo tôi trở lại khỏi bờ vực hay không. Anh ấy có lẽ chỉ khó chịu vì tôi không thể đương đầu với thế giới này.

>>>>u/snowship (37 points)
Tôi biết mình thật may mắn khi có được anh ấy. Chúng tôi đã bên nhau hơn nửa cuộc đời, nên anh ấy thường có thể biết khi nào tôi bắt đầu suy sụp. Khi tôi ở giai đoạn tồi tệ nhất, anh ấy là suy nghĩ mà tôi bấu víu vào với tất cả sức lực của mình, vì tôi biết cuộc sống của anh ấy sẽ bị tàn phá nếu tôi từ bỏ. Tôi yêu anh ấy quá nhiều để có thể gây ra nỗi đau như vậy cho anh ấy. Kể từ đó, tôi đã được điều trị và dùng thuốc thích hợp, vì vậy tôi đã không chạm mức thấp tự tử trong hơn năm năm nay.

Tôi buồn cho bạn vì bạn không có được sự hỗ trợ như vậy trong mối quan hệ của mình. Bạn có thể nhận được bất kỳ liệu pháp? Tôi biết đó có thể là một thách thức lớn đối với riêng nó, nhưng nó có thể rất hữu ích.

>>>>u/Aro01 (102 points)
Tôi không biết nhiều về tình trạng của bạn, nhưng có thể khó đương đầu với những người có vấn đề về sức khỏe tâm thần. Không phải vì chồng bạn không yêu bạn mà đặc biệt là vì anh ấy yêu bạn và anh ấy đau lòng khi thấy bạn như thế này. Trong một tình huống như vậy, tốt nhất 2 bạn nên cùng nhau nhận sự trợ giúp từ chuyên gia.

>>>>u/RedArremer (24 points)
Anh ấy đã nói những điều này chưa, hay những suy nghĩ này là sản phẩm của sự lo lắng? Thật khó để không cho rằng bạn là gánh nặng cho người khác hoặc họ bực bội với bạn khi bạn phải đối mặt với những việc như thế này, nhưng không có nghĩa là họ thực sự cảm thấy như vậy. Nói với anh ấy đi.

>>u/113OuncesofPudding (17 points)
Để đề phòng, hãy xem một cuốn sách có tên “Phức hợp PTSD: từ sống sót đến phát triển” của Pete Walker.

Tôi không biết đây là vấn đề của tôi, và hầu hết nguyên nhân đằng sau ý định tự tử của tôi. Anh ấy có một trang web để kiểm tra. Vì vậy, nhiều người bị bệnh này nhưng không bao giờ được chẩn đoán. Nó chưa có trong DSM nên nhiều nhà trị liệu vẫn chưa biết đến.

(DSM (Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders): là một hệ thống hóa về các bệnh tâm thần, được sử dụng trên toàn thế giới như một hướng dẫn quan trọng để chẩn đoán các rối loạn tâm thần.)

>u/LollyHaze (53 points)
Chắc chắn đó là lời khuyên tốt. Tôi thực sự xin lỗi vì bạn đã phải chịu đựng tất cả những điều đó.

Một số lời khuyên chung đây: kiểm tra phúc lợi cá nhân đối với những người bạn đã im hơi lặng tiếng trong một thời gian. Nếu họ sống quá xa, hãy hỏi ai đó sống gần hơn hoặc gọi điện đến một cuộc kiểm tra phúc lợi chính thức.

Khi tôi sống một mình, một hoặc hai người bạn của tôi sẽ đến gõ cửa nếu họ không nhận được tin tức từ tôi trong vài tuần. Tôi theo bất cứ 1 cách nào đó cảm thấy muốn nói chuyện hoặc có bạn bè; tuy nhiên, chỉ như vậy, “Xin chào, bạn khỏe không? Mọi thứ ổn chứ? Chúng tôi có thể giúp gì không? Được rồi, hẹn gặp lại, mong là vậy ”đã giúp ích rất nhiều. Nó không có tác dụng gì nhiều đối với chứng trầm cảm của tôi nói chung, nhưng thậm chí chỉ là một nụ cười giả tạo nhất thời và biết rằng những người khác vẫn còn quan tâm giúp đỡ.
_____________________
Bài đăng của bạn Amarillo Del Bosque Verde trong group:
https://www.facebook.com/groups/rvn.group/permalink/638826913694187
Edited by https://rvnweb.site

You may also like

Leave a Comment