Phiên ngoại mới nhất của Đông cung: Họa hàng mày như nét xuân sơn gồm 3 phần. Đây là phần thứ ba, cũng là phần cuối cùng. Phiên ngoại sau: Nhất giá tường vi mãn viện hương sẽ nhắc đến con gái của Tiết Mộ Chiêu và Bùi Tam Lang, cùng với con trai của Lí Thừa Ngân (A Mục x Thập Lục Nương).
Sáng sớm, nội mệnh phụ đều đã được phát tơ ngũ sắc. Tiết Mộ Chiêu lúc dậy cũng đã buộc một đoạn tơ, vì tiến cung nên mới cởi xuống đeo kim xuyến. Lúc này nữ quan tên Tình Nương đưa nàng đi dọc theo hồ Thái Dịch, từ cửa sau bước vào một cái sân, bên trong đình đài tinh xảo. Ven hồ có một gian thuỷ tạ, trong hồ lá sen tầng tầng lớp lớp, thuỷ tạ ba mặt liễu rủ thấp thoáng, cực kỳ u tĩnh.
Tiết Mộ Chiêu thích náo nhiệt, nên chẳng có hứng thú gì, chỉ thấy nơi này được cái mát mẻ mà thôi. Tình Nương buộc cho nàng một sợi tơ ngũ sắc, hai viên thái giám lại bưng lên mấy đĩa điểm tâm. Tình Nương bảo: “Tiểu nương tử thích ăn cái gì thì ăn. Không cần câu nệ, nô tỳ trở về bẩm báo Hoàng Hậu rồi lại quay lại với tiểu nương tử.”
Tiết Mộ Chiêu cũng không cảm thấy có gì không ổn, nàng ở nhà tự do tự tại quen, Tình Nương và các thái giám rời đi rồi, nàng liền bưng một đĩa điểm tâm, ngồi trên giường trúc. Bánh đậu xanh trong cung tinh tế hơn hẳn bên ngoài, một đỏ một xanh, uyên ương song sắc. Màu xanh lục là trộn với bột trà, màu đỏ làm từ mật hoa hồng. Tiết Mộ Chiêu ăn hai miếng bánh, uống một ly rượu hùng hoàng, chợt nghe bên ngoài chim hót líu lo. Nàng đẩy cửa sổ ra. Trên cây vốn có một con chim nhỏ màu xanh ngọc, vù một tiếng liền cất cánh bay xa. Bấy giờ nàng mới phát giác, chỗ liễu rủ ngoài cửa sổ có một chiếc thuyền đang đậu, phía dưới bắc ngang một đoạn trúc, người trên thuyền đắp nón tre lên mặt, tựa như đang ngủ yên.
Ở nhà cũng có hồ, nên Tiết Mộ Chiêu biết đây là người quản hồ. Nàng hào hứng nhặt một viên đá nhỏ, ném vào mái che đầu thuyền. Chỉ thấy người nọ giật mình, rõ ràng đã tỉnh, lại không xốc nón tre lên. Tiết Mộ Chiêu bèn cầm một đĩa điểm tâm, cất tiếng: “Người chèo thuyền, nếu ngươi đưa ta đi hái hoa hạnh trong hồ, ta sẽ chia bánh ngọt cho ngươi.”
Người nọ nghe nàng nói như vậy, liền bỏ nón tre ngồi dậy, quay đầu lại nhìn.
Một cái ngoảnh đầu, cả hai đều sửng sốt.
Hóa ra y không phải ai khác, đúng là người chăn ngựa ngày ấy Tiết Mộ Chiêu gặp được.
Tiết Mộ Chiêu còn nhớ rõ lần đó là chính mình uống say. Chỉ vì các cung nhân đều nói nàng gặp được hoa thần, lí do như thế nghe đỡ mất mặt hơn bao nhiêu, cho nên Tiết Mộ Chiêu mới tuyệt không đề cập tới sự việc ở chuồng ngựa, chỉ vờ như bản thân thực sự gặp hoa thần. Trăm triệu không nghĩ tới, hôm nay còn có thể gặp lại y.
Người nọ ước chừng cũng trăm triệu không nghĩ tới sẽ gặp lại, cho nên cũng ngây ngẩn cả người.
Tiết Mộ Chiêu thật ra rất hào phóng, nàng hào hứng hỏi: “Hóa ra là ngươi, ngươi bị điều tới cai quản hồ này sao?”
Người nọ đồng thanh: “Ngươi bị điều tới nơi này làm việc sao?”
Xem ra nhân dịp Tết, người này mặc một thân la y, tuy rằng không có thêu thùa, nguyên liệu lại là thượng đẳng. Tiết Mộ Chiêu vừa mới nhìn thấy cung nhân bên cạnh Hoàng Hậu nương nương đều có quần áo mới, nên cũng không lấy làm lạ. Nàng nói: “Phải, hôm nay Hoàng Hậu ban yến, không đủ người nên mới phái ta đến đây làm việc.”
Lại hỏi: “Ngươi không phải ở chuồng ngựa sao, sao lại ở chỗ này?”
Người nọ nói: “Bệ hạ ở đằng trước ban yến cho quần thần, không đủ người nên mới phái ta đến đây.”
Tiết Mộ Chiêu lại hỏi: “Ngươi đã ăn cơm chưa?”
Người nọ lắc đầu, thuyền đã thuận chiều gió mà chậm rãi trôi, lúc này đã gần tới cửa sổ, Tiết Mộ Chiêu đứng ngay chiều gió liền ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn. Nàng liền mang bánh ngọt đem ra ngoài cửa sổ, nói: “Bụng rỗng uống rượu có hại cho thân thể, cái này cho ngươi.” Người nọ ngẩn ra một chút, thấy nàng duỗi tay giơ đĩa, vẻ mặt chân thành, liền nhận lấy, tiện tay đặt bánh ở đầu thuyền.
Tiết Mộ Chiêu thấy hắn không ăn bánh, liền dứt khoát dịch góc váy, nhảy qua cửa sổ, người nọ vừa mới giật mình kinh hãi, nàng đã nhảy xong, ngay ngắn đứng ở đầu thuyền. Chỉ là thân thuyền tròng trành, nàng kêu lên một tiếng, suýt thì không đứng vững, người nọ đành phải duỗi tay kéo nàng lên, cách một ống tay áo mà kéo, mới cứu nàng khỏi rơi xuống nước. Thấy nàng ổn định rồi lập tức buông tay, có thể thấy là người quân tử không chiếm lợi từ cô nương nhà người khác.
Tiết Mộ Chiêu nhân thể khom gối ngồi ở đầu thuyền, tự cầm bánh, nói với hắn: “Bánh này là nương nương ban cho đấy, ăn rất ngon, ngươi có muốn nếm thử không, ta đảm bảo ngươi sẽ thích.”
Người nọ lắc đầu.
Tiết Mộ Chiêu nói: “Vết thương lần trước của ngươi giờ đã đỡ chưa?”
Người nọ nói: “Đã tốt lên rồi.”
Tiết Mộ Chiêu không khỏi thở dài, nói: “Ngươi và thê tử không được gặp nhau, trong lòng nhất định rất khổ sở.”
Người nọ không nghĩ tới nàng chợt nói thế, không khỏi quay mặt đi, tuy rằng động tác cực nhanh, nhưng Tiết Mộ Chiêu vẫn thoáng nhìn thấy gương mặt hắn ảm đạm buồn bã, khóe miệng hơi mím xuống, hiển nhiên không muốn đề cập tới việc này nữa.
Tiết Mộ Chiêu chính mình cũng có tâm sự, thấy hắn như thế, nàng liền ngơ ngẩn nhìn hồ nước, từng đàn cá xanh xanh đỏ đỏ nối đuôi, liễu xanh như khói, yên ba đẹp đẽ vô ngần. Chỉ là hồ Thái Dịch rộng như vậy lại tịch liêu không một bóng người, dường như giữa đất trời chỉ còn lại chiếc thuyền này một mình một chỗ. Khối điểm tâm trong tay bất tri bất giác đã bị nắm chặt đến nát vụn, từng mảnh rơi xuống hồ, khiến cho cá không ngừng nổi lên mặt nước kiếm ăn.
Tiết Mộ Chiêu nói: “Kỳ thật ta lừa ngươi, ta không phải cung nhân, ta là Tiết gia tiểu cô nương, Hoàng Hậu nương nương triệu ta tiến cung là vì muốn ta gả cho bệ hạ.”
Người nọ nghe nói vậy, quay đầu lại nhìn nàng một cái, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tiết Mộ Chiêu miễn cưỡng cười nói: “Hoàng Hậu là biểu tỷ của ta, bệ hạ là tỷ phu của ta, sao ta có thể nhân lúc biểu tỷ bệnh nặng gả cho tỷ phu được? Cho dù tỷ ấy rộng lượng, cảm thấy như vậy rất tốt, ta cũng thấy như vậy không tốt chút nào. Nếu trong lòng tỷ ấy có bệ hạ, thì không nên làm chuyện như vậy.”
Những lời này nàng đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, chỉ là không thể nói cho phụ mẫu, càng không thể nói với Hoàng Hậu, khuê phòng tuy cũng có bạn thân, nhưng cũng không thể nói ra được. Nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày ở giữa hồ Thái Dịch, thổ lộ chuyện này với một người chèo thuyền xa lạ. Có lẽ là hai lần tình cờ gặp gỡ, coi như có duyên, cũng có thể bởi vì nàng biết nỗi buồn khổ trong lòng hắn còn đau đớn hơn chính mình.
Nói những việc này với một người còn buồn khổ hơn mình, có lẽ sẽ cảm thấy cũng không buồn đến vậy.
“Huống chi, ta cũng không có tình cảm với bệ hạ chút nào, người ta thích là Bùi gia Tam Lang.”
Người nọ nghe nàng nói như thế, chẳng buồn khuyên giải hay an ủi, ngược lại hỏi: “Tuy ngươi thích Bùi Tam Lang đấy, nhưng ngươi có chắc Bùi Tam Lang cũng thích ngươi không?”
Tiết Mộ Chiêu nói: “Thế thì phải tìm cách hỏi xem. Nếu hắn cũng thích ta, ta và hắn sẽ cùng nhau bỏ trốn.”
Người nọ nói: “Hoàng Hậu đã có ý này, nay ngươi lại đào hôn, chẳng lẽ ngươi không sợ bệ hạ giận dữ chém đầu ngươi?”
Tiết Mộ Chiêu quả nhiên thấp thỏm lo lắng: “Liệu bệ hạ có chém đầu Bùi Tam Lang không?”
“Có lẽ không.” Người nọ nói: “Ta nghe nói Bùi Tam Lang là tướng tài hiếm có, bệ hạ khẳng định sẽ không bởi vì chuyện này mà giết hắn. Nhưng ngươi thì khó nói, chưa biết chừng bệ hạ sẽ giận chó đánh mèo với ngươi.”
Tiết Mộ Chiêu nói: “Nếu bệ hạ không giết Bùi Tam Lang, tại sao còn muốn giết ta?”
Người nọ nói: “Ngươi làm mất mặt Hoàng Hậu, còn làm mất mặt bệ hạ, ngươi luôn miệng nói không thích bệ hạ, còn cùng nam tử khác bỏ trốn, lấy tính tình như bệ hạ, làm sao khoan thứ được chuyện này?”
Tiết Mộ Chiêu nhớ tới lời đồn bên ngoài, hoàng đế là kẻ hỉ nộ vô thường, không khỏi gật gật đầu: “Thiên tử giận dữ là đương nhiên.” Nhưng nàng căn bản không để bụng: “Dù sao chém đầu xong ta vẫn thích Bùi Tam Lang, bệ hạ muốn giết muốn xẻo tùy ý.”
Người nọ thấy nàng cứng miệng như thế, bèn cười cười: “Tiểu cô nương như ngươi đã từng chứng kiến lửa giận của người khác bao giờ. Chỉ sợ đến lúc đó ngươi khóc hết nước mắt, quỳ xuống đất xin tha còn chẳng kịp.”
Tiết Mộ Chiêu bị hắn kích bác, không khỏi giận dữ, nói: “Phụ thân ta là Lỗ Quốc công, Hà Đông Tiết thị, mẫu thân của ta là con gái của Đức Thiện huyện chủ, đến từ Phạm Dương Lư thị, ca ca ta là Vân Huy tướng quân, đi theo bệ hạ chinh chiến lâu nay, ta tuy chỉ là một tiểu cô nương, nhưng nếu bệ hạ muốn chém đầu ta, ta sẽ một tiếng cũng không rên, càng không thèm xin tha.”
Người nọ nghe nàng như vậy nói, thật lâu sau cũng không có lên tiếng, qua rất lâu sau, bỗng nhiên nói: “Ta là con trai của một người buôn chè.”
Tiết Mộ Chiêu không hiểu.
Người nọ thấp thoáng ý cười, lại nói: “Lần đầu tiên ta gặp nương tử của ta, nàng cũng tự kể nhà cửa thân thế như vậy. Ta liền nói với nàng, ta là con trai của một người buôn chè.”
Mấy lần hắn nhắc tới thê tử, trên mặt đều ngập tràn phiền muộn, chỉ có lúc này đây, tựa như nhớ tới chuyện gì thú vị, chút phiền muộn này mới có một tia ngọt ngào xen lẫn.
Hắn cầm một khối điểm tâm, nói rằng: “Bánh này cũng là món nương tử ta thích nhất, mỗi năm tới Đoan Ngọ, nàng đều muốn ăn trộm một đĩa. Ăn nhiều quá, lần nào cũng phải uống trà tiêu thực. Nàng thích nhất loại bánh làm từ mật hoa hồng, thực ra mỗi lần nàng ăn ta đều biết, nhưng lần nào cũng làm như không biết.”
Tiết Mộ Chiêu hỏi: “Tại sao ngươi phải làm như không biết?”
“Lúc ấy cho rằng tương lai còn dài, cho rằng một ngày nào đó có thể nói với nàng, ta cùng nàng ăn bánh, chỉ là nàng đừng ăn nhiều quá.”
Hắn dõi mắt nhìn mặt hồ, sóng nước mênh mông, trời đất rộng lớn, hóa ra thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, những câu này rốt cuộc chưa bao giờ được nói ra lời.
Hắn dùng ngón tay chấm mặt nước, từng đường nét vô tình hữu ý phác họa lên ở tấm gỗ đầu thuyền.
“Có một lần ăn bánh tro, ta cố ý bảo người tặng không lột vỏ, nàng quả nhiên tưởng phải ăn cả vỏ, gặm một lúc lâu suýt nữa còn cứa phải miệng. Ta cười rất lâu, nàng cực kỳ cực kỳ tức giận, chạy tới cãi nhau với ta, ném bánh tro lên án thư của ta, thật ra ta cứ nghĩ, về sau sẽ còn có cơ hội, tự tay lột bánh tro cho nàng ăn, bồi tội với nàng.”
Tiết Mộ Chiêu hỏi: “Sao ngươi cứ thích chọc ghẹo nàng như vậy, nếu ngươi đã thích nàng, còn cưới nàng làm vợ, đối xử tốt với nàng một chút không được sao?”
Người nọ cười cười, nói: “Khi đó còn quá trẻ, không biết vì sao luôn muốn trêu chọc nàng, mỗi lần nàng tức giận chạy tới, ta đều rất vui, tưởng như đắc ý, thật ra bởi vì hiếm khi có thể bắt nàng quang minh chính đại tới tìm ta, cùng ta nói chuyện được. Chỉ là lúc ấy ta không hiểu được mà thôi.”
Tiết Mộ Chiêu không khỏi thở dài, thương cảm nói: “Ngươi thật khờ.”
Người nọ gật gật đầu, nói, đúng vậy.
Hắn ngừng tay, Tiết Mộ Chiêu thấy đầu thuyền đã họa ra một người, chính là một tiểu cô nương, tay cầm bánh tro, mặt mày ngây thơ, hai mắt có chút tức giận, khóc cười đều động lòng người.
Tiết Mộ Chiêu hỏi: “Đây là nương tử của ngươi sao? Nàng thật xinh đẹp.”
Người nọ gật gật đầu, nói: “Trên đời không ai đẹp bằng nàng.”
Tiết Mộ Chiêu thầm nghĩ, dù người ta thường nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhưng ở trong lòng hắn, đương nhiên sẽ tự đáy lòng cảm thấy nương tử nhà mình đẹp nhất, Tây Thi gì đó chắc cũng không bằng.
Một cơn gió thổi qua, trong hồ lá sen tung bay, hoa hạnh rơi lả tả, trong gió có cả hương thơm trong trẻo, từ nơi xa vọng lại tiếng nhạc tinh tang, hẳn là ở chỗ bệ hạ ban yến đang náo nhiệt đến cực độ.
Tiểu cô nương trên ván gỗ lại phai nhạt từng chút một, mặt mày thiếu nữ dần dần biến mất, vệt nước từng chút từng chút mờ đi, gió thổi làm mặt hồ gợn sóng xanh, vệt nước trên thuyền gần như tiêu tán đến không còn, rốt cuộc không còn một dấu vết gì nữa. Bức họa vừa rồi, dường như chỉ là một giấc mộng say.
Người nọ ngơ ngẩn nhìn tấm gỗ, vươn tay ra rồi lại chần chừ, dường như sợ vệt nước nhợt nhạt cuối cùng trên đó sẽ biến mất trong tay hắn.
Tiết Mộ Chiêu không khỏi nói: “Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ nếu Bùi Tam Lang không thích ta, ta đành phải đi làm Hoàng Hậu, lúc đó ta sẽ có thể thả ngươi đi, cho ngươi xuất cung, đoàn tụ cùng nương tử nhà mình.”
Người nọ nghe nàng nói như vậy, khẽ cười: “Tiểu cô nương thiện tâm như ngươi, Bùi Tam Lang chắc chắn sẽ thích.”
Tiết Mộ Chiêu lại có chút buồn bã: “Ta không làm Hoàng Hậu, vậy còn ngươi? Hoàng Hậu là biểu tỷ của ta, hay là ta đi cầu tỷ ấy thả ngươi xuất cung?”
Người nọ lắc lắc đầu, nói: “Không cần, ta xuất cung cũng là vô ích, nương tử của ta tức giận trở về nhà mẹ đẻ rồi, nàng sẽ không gặp ta.”
Tiết Mộ Chiêu nói: “Ngươi xem, đều tại ngươi lúc nào cũng trêu chọc nàng, rốt cuộc cũng khiến nàng tức giận đúng không?”
Người nọ nhàn nhạt nói, đúng vậy, là ta gieo gió gặt bão.
Tiết Mộ Chiêu nói: “Nếu ngươi đã biết sai rồi, vậy phải đi dỗ nàng cho tốt, nhất địch phải dỗ nàng trở về đó.”
Người nọ đang định nói thêm, bỗng nhiên trên bờ truyền đến tiếng nói ồn ào, tựa hồ rất nhiều người đang đi tới, Tiết Mộ Chiêu sợ Hoàng Hậu sai người đến, vội vàng nhấc váy, duỗi chân nhảy qua bệ cửa sổ. Quả nhiên, nàng vừa mới đứng vững chân, liền nghe thấy bên ngoài thuỷ tạ có người gọi tên mình: “Cửu cô nương? Cửu cô nương?” Tiết Mộ Chiêu đáp lại một tiếng, xoay người nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy người nọ cầm thanh trúc, thuyền nhỏ liền đi về phía liễu rủ, hắn đội nón tre, rẽ liễu mà đi. Một lát sau, cánh liễu buông xuống như ngàn vạn dải lụa xanh đỏ, làm thành một bức màn che, thuyền nhỏ kia đã đi đến chỗ nước sâu, không thấy tăm tích đâu nữa.
Tiết Mộ Chiêu ghi nhớ trong lòng, một mực muốn thành toàn cho hắn về với nương tử, cho nên buổi chiều ở trước mặt Hoàng Hậu cũng có chút thấp thỏm không yên. Hoàng Hậu lại có vẻ rất vui, vẻ đau yếu bệnh tật cũng tốt lên mấy phần. Đến lúc hoàng hôn, chúng mệnh phụ mới cáo lui, không ngờ bệ hạ lại sai người tới, thì thầm mấy câu bên tai Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu rõ ràng lắp bắp kinh hãi, sắc mặt tái nhợt tức khắc, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu.
Tiết Mộ Chiêu hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đợi tới lúc nàng cáo từ, Hoàng Hậu lại cử Bùi gia Tam Lang đưa tiễn, dặn rằng: “Đệ tử thế gia đều dự yến ở phía trước cùng với bệ hạ, bệ hạ lại nhớ tới chư vị phu nhân vào cung, cho nên cố ý để bọn họ tới tiễn.”
Hộ tống các phu nhân đều là con cháu trong nhà, không ngờ Hoàng Hậu lại chỉ định Bùi Tam Lang tiễn Tiết Mộ Chiêu.
Mấy năm sau, lại đến tết Đoan Ngọ, Tiết Mộ Chiêu bấy giờ đã được gả cho Bùi gia Tam Lang như ước nguyện bấy lâu. Sau ba năm quốc tang Hoàng hậu, đây mới là cái tết Đoan Ngọ đầu tiên. Trong cung ban yến, Bùi Tam Lang muốn tới dự, Tiết Mộ Chiêu chợt nhớ tới chuyện xưa, vội nói với trượng phu xin bệ hạ một nguyện cầu, thả một người chèo thuyền xuất cung. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại chưa từng biết tên họ người này, cho nên không biết nói ra miệng thế nào.
Bùi lang thấy dáng vẻ nàng, chỉ cho là lo lắng, liền an ủi: “Thực ra bệ hạ đối xử với người khác hiền hòa lắm, nàng đừng nghe người bên ngoài nói bậy. Lại nói, từ tết Đoan Ngọ ban yến mấy năm nay, bệ hạ đều chỉ uống vài chén rượu, để cho quần thần thưởng yến, còn hắn lánh đi. Chúng ta cũng thật tự do tự tại, chẳng phải câu nệ điều gì.”
Tiết Mộ Chiêu biết lang quân quan tâm mình nên mới lựa lời trấn an, không khỏi nhoẻn miệng cười. Chỉ là nhớ tới ngày ấy người chèo thuyền ngón tay chấm nước, vẽ ra một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, bảo sao hắn vẫn cứ canh cánh trong lòng như vậy. Hắn ở trong thâm cung, không biết đến khi nào mới có cơ hội ra ngoài, đi dỗ nương tử nhà mình hồi tâm chuyển ý.
Tiết Mộ Chiêu thầm nghĩ, ngày ấy nếu nhớ hỏi hắn một câu để biết tên thì đã tốt rồi.
Hắn là con trai của một người buôn chè, lại vẽ rất đẹp.
Đặc biệt là vẽ nương tử của hắn, sinh động như thật, chắc là trong lòng đã phác họa trăm ngàn lần mới nhớ rõ đến mức này.
Họa mi mục người như nét xuân sơn, ước định trăm năm đồng tâm kết.
Cũng may, việc ở trong cung có thời hạn, rồi sẽ có ngày hắn được thả ra, nàng nghĩ, hắn nhất định có thể gặp nương tử của mình, cùng nàng bạch đầu giai lão.