Dạo gần đây tôi đọc được rất nhiều bài viết về việc bỏ con, là một người hiếm muộn, đọc mấy bài viết này sao tôi thấy đời bất công quá, mọi người nếu không trong cảnh hiếm muộn không hiểu được đâu, cái cảm giác tìm mọi cách, lên mạng kiểu gì cũng làm, ai chỉ thuốc gì cũng nhắm mắt uống vì để có con.
Nghèo thì bị nói là nghèo còn không biết đẻ, giàu thì bị nói là ăn ở ác nên không đẻ được. Chuyện ai đó châm chọc, ép dí đứa bé nào đấy vào người tôi để “coi lấy hơi mà đẻ” là chuyện rất thường, không phải ý tốt mà là châm chọc, cứ nửa tháng 1 tháng họ lại hỏi mẹ tôi, “hỏi thăm” tôi có bầu chưa, có con chưa, lạy hồn, người chứ đâu phải ….gì đâu mỗi tháng đẻ 1 lần mà hỏi, mẹ tôi thì hiền, còn nghĩ người ta quan tâm. Tôi từng có thai nhưng hỏng mất, cảm giác lúc ấy thật đau lòng, chẳng hiểu vì sao họ lại xúi chồng tôi bỏ tôi vì “nó tịt”, đặt điều tôi hồi đó ăn chơi p,,h,,,á th,,,ai giờ không đẻ được… nhà tôi cũng xem như khá giả, mấy đời làm thuốc nam từ thiện, tôi lấy chồng năm 26 tuổi, tốt nghiệp dược sĩ, chưa từng đi chơi quá 10h tối, chưa từng đi bar, chưa từng hại ai… tôi á,,,c chỗ nào, xấ,,u x,,a chỗ nào mà lại sống uất ức như vậy.
Sau vợ chồng tôi làm IVF, chưa động gì hết, chỉ khám nguyên nhân thôi là 10 triệu, nguyên nhân do cả 2, lúc ấy mẹ chồng thường dèm pha tôi cưới lâu không đẻ, gợi ý vợ chồng tôi nuôi cháu chồng (cha mẹ li dị, ai cũng có gđ mới, đang ở với bame chồng) mới thú nhận là lúc nhỏ chồng tôi bị bệnh, bs bảo sau này khó có con… tôi chỉ cười trừ
Khám xong tới bước kích trứng, giá 5 triệu/ngày, kích trong 14 ngày vị chi là 70 triệu, bụng đau, tác dụng phụ của thuốc làm tôi buồn nôn, chóng mặt, cả ngày đều như đang say xe. Có chị IVF chung với tôi còn bị dị ứng da, cả người nổi mụn nước loét vừa ngứa vừa đau rát… phải chịu thôi, vì con phải chịu.
Kích trứng xong thì hút trứng, tiền hút trứng là 20 triệu, lúc ấy bs dùng kim dài đ,,,â,,,m thẳng vào…., xuyên qua bàng quan, c,,h,,ọc h,,ú,,t từng nang trứng nhỏ xíu, bao nhiêu trứng là bao nhiêu lần chọc… phải gây tê tủy sống, toàn thân từ ng,,,ực xuống dưới mất cảm giác nhưng khi dụng cụ đưa vào người vẫn cảm nhận rõ, tác dụng phụ của thuốc làm tôi không thở được, ngực như có cái gì đó nặng lắm đè lên, bs tiêm cho tôi thêm rất nhiều loại thuốc để tôi giảm khó chịu nhưng vẫn mệt lắm. Lúc từ phòng đẩy tôi ra, tôi nằm ngay đơ, nhắm mắt, người lạnh tím tái, trên truyền dịch, dưới thông tiểu… mẹ tôi khóc, chồng tôi cũng khóc vì thấy tôi khổ quá. Chọc trứng xong thì đợi rút ống ti,,,ểu, tập WC, tập đi… bụng đau lắm, đau đến mấy ngày chỉ nằm 1 chỗ không cử động được, xoay người nhẹ thôi là bụng lưng đau không thở nổi. Bs bảo ăn nhiều đạm, uống nhiều nước sẽ ổn nhưng buồn nôn khủng khiếp. Giống như lúc bạn đang mệt, buồn nôn vì say xe mà bạn lúc ấy phải cố ăn uống thật nhiều vậy đó.
Hút trứng xong tới đoạn nuôi phôi, mỗi ngày chồng đều thắp nhang cầu ông bà phù hộ, cầu trời thương tình hoàn cảnh vợ chồng, tiền nuôi và trữ phôi là 10 triệu
Có phôi rồi, tới giai đoạn canh niêm mạc, lại uống, tiêm thuốc vào người 14 ngày, vị chi khoảng 7 triệu, niêm mạc ổn, chuyển phôi mất thêm 20 triệu nữa.
Nếu may mắn đậu thai thì tiền thuốc dưỡng là 10 triệu/tháng, dùng thuốc trong 3 tháng đầu, những tháng tiếp theo tùy tình hình mà gia giảm thuốc nên sẽ rẻ hơn. Nếu không đậu thai lại tốn 20 triệu chuyển phôi tiếp, nếu hết phôi thì bắt đầu lại từ đầu, giai đoạn kích trứng 5 triệu/ngày.
Ở khoa hiếm muộn đông lắm, toàn các cặp vợ chồng gia cảnh khá giả, mặt mũi hiền lành, có người hiếm muộn 3 năm, 5 năm, có 1 dì hiếm muộn tận 18 năm. Ai cũng mang nỗi niềm cầu mà không được. Tôi may mắn chỉ làm 1 lần là đậu, giờ đang mang thai, nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy, có người tốn hơn 500 triệu rồi vẫn chưa thấy con đâu, có người vì hoàn cảnh bỏ cuộc giữa chừng, vợ chồng li hôn, có người đậu rồi lại gặp vấn đề rồi không giữ được… tôi cảm thấy đời sao bất công đến lạ, những trường hợp như vậy sao lại chẳng có em bé nào đến đầu thai làm con, mà lại cứ như xếp hàng chờ đầu thai vào những chỗ bị ru,,ồ,,ng bỏ như thế. Những người cha, người mẹ bắt con đi ă,n x,,in”, Làm những việc mà đáng ra các con ko phải làm…
Còn rất nhiều, rất nhiều câu chuyện buồn mà tôi gặp ở khoa hiếm muộn, nghĩ mà xót xa.
Tôi thực sự không thể thông cảm cho người bỏ con, càng không thông cảm cho người “trầm cảm”, đó là do họ có được đứa con dễ dàng quá, nên không trân trọng, áp lực gì chứ, là do í,c,,h k,,ỷ, do muốn trút bỏ gánh nặng thì đúng hơn. Thực sự đối với những người như hiếm muộn như chúng tôi, 1 bé phôi nhỏ đến không thể nhìn thấy bằng mắt thường chúng tôi cũng sẵn sàng đánh đổi tất cả để giữ lại nó, ôm hi vọng nó sẽ trở thành 1 em bé khỏe mạnh, đừng nói là gi,,,ế,,t con hay b,,ỏ con… Sau cơn mưa trời lại sáng, mong rằng các đôi hiếm muộn sẽ có thêm hi vọng, những người mẹ muốn bỏ con sẽ suy nghĩ lại vì cuộc đời còn dài lắm, đời mình dài 1 đời con dài đến 2, bỏ con rồi đời nó khổ lắm, thay vì trông vào ai đó nuôi hộ hãy tự cố gắng nuôi nó, dù nghèo dù khổ ít ra nó còn có mẹ, không có mẹ thì trông chờ vào ai thương nó nữa bây giờ. Đừng mang đến khổ đau cho 1 kiếp người…Tương lai rồi sẽ tốt lên nhưng con bỏ rồi chưa chắc đã tìm lại được nữa đâu.
ĐỪNG BỎ CON…..
100
previous post