Em yên tâm, sau này anh sẽ lo cho em, cho con chúng mình và cho cả bố mẹ em nữa.

by admin

Bạn trai mình sinh năm 94, anh là cựu sinh viên NEU, anh học thạc sĩ bên nước ngoài rồi về VN làm, chúng mình quen nhau đơn giản lắm, mình lúc ấy năm 3, làm thêm ở 1 quán bán đồ uống, hết ca trời mưa, ko mang áo mưa, đứng ngoài chờ ngớt mưa thì anh bước ra, lúc ấy anh vừa mua đồ xong:

  • Em ko mang ô hay áo mưa à? Hình như là nhân viên của quán đúng ko?
  • Dạ vâng, em chờ ngớt mưa rồi về ạ!
  • Anh có 1 bộ áo mưa mới đấy, anh lấy cho em mặc nhé, xong em cứ cầm lấy, anh hay mua ở đây, hôm nào anh qua em đưa cho anh.
  • Dạ thôi ạ.
  • Thôi ko phải ngại đâu, anh có 2 bộ mà.
    Chưa kịp nói xong thì anh ra cốp xe, lấy cho mình 1 bộ xong đưa mình, anh còn bảo:
  • Em mặc vào đi, chắc hơi rộng nhưng càng rộng thì càng tốt, che bớt mưa.
  • Dạ….em cảm ơn anh.
    Lúc này mình tự dưng muốn xin sđt của anh để chủ động liên lạc trả lại:
  • Hay anh cho em sđt, hôm nào anh qua anh gọi cho em, để em gửi ạ.
  • Ừm thế cũng đc.
    Mình và anh trao đổi điện thoại với nhau, sau đó thì anh nhắn tin imess nói chuyện với mình, vì thấy anh cũng tốt, mà nhìn cũng lịch sự (quần Âu, giày Tây, áo sơ mi trắng) nên cũng tiếp chuyện anh thì anh cũng toàn chủ động hỏi thông tin về mình, kiểu sinh năm bao nhiêu, đang ở đâu, quê ở đâu…học trường gì…v..v…Sau đó mình và anh hẹn trả áo mưa, anh cũng tới mua đồ, mình giảm giá cho anh (= tiền của mình nha) thì anh bảo ko cần, anh nói:
  • Anh có thể mời em 1 buổi đi ăn hoặc đi uống nước đc ko, coi như để cảm ơn anh thì em hãy nhận lời mời của anh.
    Lúc ấy cũng ngại mà có khách nên “Dạ vâng cũng đc ạ!”.
    Rồi chúng mình đi chơi, anh đón mình, rồi dần dần thân nhau hơn, năm ấy anh cũng mới đi du học về, chưa có bạn gái…anh bắt đầu nói về chuyện tình cảm và cũng hỏi mình, thật ra ban đầu ko thích nhưng càng nói thì càng thấy có tình cảm với anh nên mình cũng mở lời:
  • Nếu ai được làm bạn gái anh thì thích, em thấy anh vừa có cuộc sống ổn định vừa giỏi lắm ấy…
  • Thì em làm bạn gái anh luôn đi…
    Chúng mình cứ thế, yêu nhau từ giữa năm 2019, vì cũng bận bịu và 2 năm dịch nên anh ko về ra mắt gia đình mình, mình cũng nói qua về gia đình mình…bố mình làm lao động tại xưởng gỗ, mẹ mình thì lao công cho khu công nghiệp…nhà mình nói chung là cũng khó khăn…Mãi đến cách đây 2 tuần anh mới sắp xếp về nhà mình…anh lái xe đưa mình về tận nhà, về phần bố mẹ mình thì anh ko còn điểm gì để chê cả, còn mình thì ngại vì nhà mình cũng nhỏ, cũ kĩ, bố mẹ công việc thì…nói chung là cũng tự ti. Gặp gỡ xong anh ko ở lại nhà ăn cơm nhưng hứa bữa sau về sẽ ăn tại nhà mình…trên đường lên Hà Nội, mình theo anh lên luôn, chắc anh hiểu ý mình, biết mình tự ti (yêu lâu rồi nên hiểu ấy) anh nắm tay mình lúc dừng đèn đỏ:
  • Em yên tâm, sau này anh sẽ lo cho em, cho con chúng mình và cho cả bố mẹ em nữa.
  • Còn bố mẹ anh thì sao.
  • Bố mẹ anh còn đang lo cho đây này…anh còn phải lo cho bố mẹ anh nữa à!
  • Anh nhớ giữ lời hứa nhé.
    (Anh liền đưa tay ra ngoắc tay với mình như mọi khi anh hứa với mình, mà anh đã hứa là làm, anh chưa thất hứa bao giờ, còn cái gì ko hứa thì thi thoảng vẫn ko làm :3)
    Thật ra anh nói vui vậy thôi, bản thân mình thấy nhà anh giàu, nhiều lúc cũng tự ti vì nghĩ người như anh xứng đáng có 1 cô gái xinh đẹp, giàu có…đại loại kiểu môn đăng hộ đối ấy nhưng anh lúc nào cũng an ủi mình như là: “Lấy em anh còn thấy bản thân đc yêu thương, lấy mấy bạn nữ xinh, giàu, anh thấy phức tạp rồi giữ mệt ẻ, anh còn phải dành thời gian lo cho em, lo cho gia đình chứ!” rồi “Anh yêu 1 người tôn trọng anh, biết lo cho anh, lo cho gia đình,…và anh biết, em chính là người anh tìm kiếm!”
    Mình tâm sự muốn lan toả chút tình cảm nhỏ nhoi của mình :3 cảm ơn các bạn đã đọc đến đây nha :3

You may also like

Leave a Comment