Nhiều lúc nghĩ mình cũng thật may mắn…mình từng có 1 mối tình kéo dài 7 năm xong chia tay…suốt 1 thời gian dài mình ko yêu ai cho đến khi gặp chồng mình hiện tại (chúng mình đã kí giấy đăng ký kết hôn lấy ngày, cưới thì tuần sau chính thức tổ chức).
Chồng mình cũng 1 người đơn giản thôi, anh học đại học và thạc sĩ nước ngoài, về làm ở ngoài 1 thời gian xong về công ty của gia đình làm, bố mẹ chồng mình làm về vật liệu xây dựng và nội thất (cả trong nước cả hàng nhập) nói chung công ty cũng kha khá…
Lúc mình gặp anh là anh đang 29 tuổi, mình và anh gặp nhau trong công việc…sau 1 thời gian làm việc cùng nhau thì anh chỉ nói ngắn gọn là “Em là cô gái anh tìm suốt 29 năm nay!”. Mình là mối tình đầu của anh, còn anh là mối tình thứ 2 của mình, mình nói là mình từng trải qua mối tình 7 năm nên ko còn tin vào tình yêu nhiều, người đến sau sẽ thiệt thì anh nói:
- Anh sẽ là người bù đắp cho em đến hết quãng đời còn lại. Em yên tâm, giờ có anh ở đây rồi, anh sẽ chăm sóc em, lo cho em…việc của em còn lại là yêu thương anh thôi.
Thật sự lúc đó mình cũng ko nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng ko nghĩ quá nhiều đến việc tìm hiểu đối phương. Chỉ yêu có 6 tháng thôi anh đã đưa mình về ra mắt gia đình anh, bố mẹ anh rất niềm nở đón mình và sau 1 ngày gặp, ăn uống, nói chuyện, mình cảm thấy bố mẹ anh rất tin tưởng anh khi chọn mình…bố mẹ anh còn muốn 2 đứa tìm hiểu rồi cưới sớm. Bố mẹ anh cũng tuyên bố là chẳng cần gia đình con dâu giàu, ko cần môn đăng hộ đối, chỉ cần ngoan, cố gắng vì chồng, vì con vì gia đình là được vì bố mẹ cũng từ 2 bàn tay trắng mà làm lên sự nghiệp và bố mẹ nói chỉ có yêu thương nhau mới giữ nhau được lúc khó khăn, huống chi bây giờ đã đầy đủ hơn rất nhiều nên bố mẹ chỉ mong 2 đứa yêu thương nhau. Ngày đầu mình đến đã xưng bố mẹ – con với mình mà…cũng nói là có nhiều cô tìm hiểu, chủ động, đối tác giới thiệu, nhà cũng giàu nhưng bố mẹ ko thích, chỉ thích mình. Chồng mình nói bố mẹ mình sau bao năm làm ăn, buôn bán, gặp đủ kiểu người nên cũng tinh mắt nhìn lắm…mình có sai thì bố mẹ cũng nhìn ra ngay…
Và cứ thế, sau 2 năm yêu nhau thì chúng mình đến tuần sau chính thức về chung 1 nhà…đám cưới cũng ko tổ chức linh đình gì đâu, 2 nhà tổng lại 70 mâm, mỗi mâm 10 người (tầm cỡ bố mẹ chồng mình mình còn nghĩ phải tầm 1000-1500 khách cơ) nhưng bố mẹ bảo mời những người quan trọng và thân quen thôi…
Bố mẹ cũng rất chiều mình, mình ko hề đòi hỏi gì nhưng rất hay chủ động mua đồ, cho tiền…mình ko nhận thì bố mẹ nói khéo kiểu “Thôi bố mẹ cho cháu” (ý là cho con chúng mình mặc dù mình chưa bầu, bảo để dành ấy), tiền thì bảo gửi tiết kiệm cho cháu đi học, đồ đạc thì bảo cho mình đỡ vất vả như kiểu robot lau hút bụi, tủ sấy quần áo, máy giặt tốt, tủ lạnh đẹp, còn nhà cửa, xe cộ thì anh có từ lâu rồi, từ trước khi mình và anh yêu nhau luôn ấy…nói chung nhà có 3 chị em, anh ấy là em út là con trai duy nhất nên cũng đc chiều. 2 chị thì 1 chị giảng viên đại học, cũng tiến sĩ rồi, 1 chị thì định cư bên nước ngoài lấy chồng bên đó luôn…
Và đặc biệt nhất là tuần sau chúng mình chính thức tổ chức đám cưới nhưng tuần vừa rồi, ăn cơm xong, bố mẹ cười bảo: - Hình như cái H*** đang tính giảm cân phải ko?
- Dạ vâng, con sợ người như này mặc váy cưới ko xinh! (mình tâm sự thật)
- Ko có động lực khó giảm cân lắm…2 chị con chả giảm đc cân nào kìa. Thôi, giảm đc 1 cân bố mẹ cho 100tr, cứ thế mà nhân lên!
Tự dưng thấy vui lắm…thấy mình cũng may mắn, có lẽ ông trời cũng có mắt khi mình lấy đc chồng, có bố mẹ chồng như vậy…bù lại cho mình mối tình 7 năm, khi mình dốc hết lòng hết dạ, còn cho người đó tiền, cho vay tiền…để rồi bị cắm sừng, tận 6 tháng ko hề biết, do mình quá tin tưởng người ta….