Dạo này thấy khá bài đăng về chuyện gia đình không hạnh phúc, rồi bất hoà trong mỗi quan hệ vợ chồng hay với gia đình chồng đến nỗi mà nhiều bạn đã phải comment là sợ lấy chồng, không dám kết hôn ? Có lẽ người ta dễ kể ra những điều tiêu cực hơn là những chuyện vui vẻ vì đôi khi nó đã quá đỗi bình thường như câu chuyện của mình dưới đây.
Chuyện cưới xin:
Vợ chồng mình đều quan điểm là để có thể tự quyết thì phải tự chi. Từ khi bắt đầu xác định chuyện cưới xin (khoảng 6 tháng trước cưới), tụi mình đã thống nhất mỗi tháng trích 4tr/ đứa để mình giữ chuẩn bị cho đám cưới. Đến lúc cưới, bọn mình đã tự mua nội thất phòng ngủ, bỏ tiền trang trí phòng cưới, rạp cưới nhà trai (nhà gái thì bố mẹ mình chọn theo ý mình rồi) rồi xe dâu, trang điểm, quần áo váy cưới và nhẫn cưới. Bố mẹ chồng mình lo tiền lễ và cỗ bàn, xong xuôi khách mừng ai thì người đó giữ (có những người quen của bố mẹ sẽ mừng bố mẹ, còn họ hàng thường sẽ mừng bố mẹ riêng và mừng bọn mình riêng).
Mối quan hệ với bố mẹ chồng:
Nhà chồng mình ở HN nên cưới xong bọn mình không mất tiền thuê nhà. Ban đầu ở chung, bọn mình chủ động trả hết các chi phí điện nước mạng và mua sắm các đồ dùng trong nhà khoảng 5-6tr/ tháng cũng ngang thuê 1 căn chung cư nhỏ. Sau đó để tiện công việc 2 vợ chồng mình dọn ra ở riêng quận khác nhưng cũng gần nhà nên ông bà vẫn thi thoảng ghé qua. Mình thì luôn tâm niệm cứ “tương kính như tân” với ông bà, tuy đôi lúc có khách sáo nhưng mình nghĩ thà giữ khoảng cách chừng mừng thì đôi bên sẽ dễ chịu hơn. Mỗi lần có chuyện mình thường để chồng ra mặt nói chuyện với ông bà vì mình biết con dâu nói gì cũng dễ bị cho là “láo”. Tất nhiên là trước đó 2 vợ chồng sẽ nói chuyện, phân tích vấn đề và thống nhất cách xử lí với nhau rồi mới nói với ông bà. Hồi mới sinh con mình cũng từng có lúc thấy ấm ức vì ông bà thờ ơ không hỗ trợ trông nom gì, nhưng sau vài tháng thì mình lại thấy như thế hoá hay. Ông bà thi thoảng nếu thích sẽ qua chơi vs cháu 1 lúc hoặc cuối tuần nghỉ mình cho con về chơi với ông bà, 2 bên không phụ thuộc nhau về kinh tế cũng như trách nhiệm với con mình.
2 vợ chồng mình:
Bọn mình quen và yêu nhau khi đã ra trường đi làm 1 năm. Lúc đó mình sức khoẻ không tốt, hồi mới yêu hơn tháng đã có lần nằm viện 1 tuần nhưng chồng mình khi đi vẫn tất bật chăm lo cho mình ở viện. Mẹ mình vẫn bảo cái lúc ốm đau xấu xí mà nó vẫn yêu thương mới đáng quý, chứ lúc khoẻ mạnh xinh đẹp thì thiếu gì người. Mình cũng nghĩ vậy và đó cũng là 1 trong những lí do mình quyết định lấy anh. Sau này cưới nhau rồi có em bé, chồng vẫn luôn cùng vợ làm việc nhà và chăm con. Có bạn sẽ nói “may hơn khôn” nhưng mình nghĩ đôi khi cũng do cách cư xử của chính mình. Thay vì phải hơn thua nhau theo kiểu con chung việc chung thì tự giác sao phải “nhờ” chồng như nhiều bạn vẫn nói, mình luôn nói với chồng khi cần anh làm gì đó. Thần chú của mình là luôn thêm đoạn “hộ em nhé” cuối mỗi câu và chồng mình đều vui vẻ làm giúp vợ. Về lương lậu, chồng chủ động đưa cho mình 40% lương hàng tháng để mình chi tiêu cho con và tiết kiệm. Phần còn lại mình để cho chồng chi trả điện nước, thi thoảng nhờ chồng đi chợ để anh biết chi tiêu trong gia đình như nào. Phần lương mình thì chi tiêu các khoản như ăn uống, mua sắm trong gia đình và tiết kiệm. Các khoản chi tiêu lớn thì 2 đứa đều sẽ nói vs nhau trước khi quyết định.
Đọc đến đây nhiều bạn sẽ bảo do kinh tế bọn mình ổn nên mới có thể như thế. Mình không phủ nhận vì đúng kinh tế là tiền đề cho 1 cuộc sống ổn định. 2 vợ chồng mình đều ra trường với bằng Khá, chồng mình còn học 1 trường đại học mà nhiều người không biết tên. Gia đình đôi bên đều căn bản, bố mẹ mình ở quê là công nhân về hưu, bố mẹ chồng cũng chỉ buôn bán nhỏ ở chợ. Mình ra trường chỉ làm ở pgd 1 bank nhỏ với lương thực nhận 5.8tr, không thưởng vì rất khó đạt kpi. Sau mình xin nghỉ vì thấy không phù hợp, mất thêm 1 năm để nhảy 2 công ty mà lương chẳng khá hơn là bao. Sau này mình cũng tự luyện thêm chút kĩ năng nghe nói, dù vẫn ở mức tàm tạm nhưng đủ để mình pass phỏng vấn 1 công ty vốn nước ngoài. Sau 3 năm làm việc, hiện thu nhập của mình tăng từ 300$ lên 1k chưa kể thưởng quý kèm theo benefit rất tốt. Lộ trình năm sau mình sẽ lên quản lí cấp trung ở tuổi 28 và tăng khoảng 40% lương. Kể vậy để thấy xuất phát điểm của bọn mình rất bình thường, nhưng chúng mình đã cố gắng và quyết định lấy nhau khi kinh tế đã ổn định nên bớt xảy ra các vấn đề liên quan đến tài chính hơn.
Tổng thu nhập gia đình mình 40-50tr/ tháng, 2 vợ chồng 1 con nhỏ ở HN chưa mua được nhà, tuy không quá xông xênh nhưng với bọn mình là thoải mái. Điều quan trọng là bọn mình đều có thể tự chủ về kinh tế nên luôn tôn trọng nhau khi đưa ra các quyết định liên quan đến gia đình.
Mình vẫn biết mưa đến đâu mát mặt đến đấy. Đây chỉ là những chia sẻ của mình về cuộc sống hôn nhân của vợ chồng mình để các bạn có niềm tin hơn vào chuyện lập gia đình. Có thể mình chỉ đang may mắn hơn người khác, song mình vẫn tin hôn nhân chẳng phải điều gì đáng sợ nếu mình biết cách sắp xếp. Ngay cả khi hôn nhân của mình không ổn, thì cũng đừng vội nản lòng vì chúng ta đều có thể sắp xếp lại, chẳng hạn như sắp xếp lại người cùng đồng hành với mình bạn ạ ?