Hôm nay gia đình chúng tôi chuyển nhà, bố cùng tôi dọn dẹp căn nhà cũ một lượt từ trong ra ngoài, căn bếp và phòng tắm đều sạch như mới. Sau đó bố tôi còn mua hoa và vài chai nước khoáng để trên bàn.
Bố tôi nói rằng người Trung Quốc mỗi khi chuyển đi đều để nhà cửa rất bừa bộn, làm cho những người khác đến thuê có cảm giác không ổn, ông làm vậy để mang lại cho người thuê nhà tiếp theo cảm giác ấm cúng như đây là nhà của mình vậy.
Khoảnh khắc mà bố tôi quan tâm đến cảm xúc của người khác, bỗng tôi nghĩ bố mình rất có học thức.
——–
Bạn cùng phòng thời học tiến sĩ của tôi.
“Chung sống” với nhau hơn nửa năm rồi mà bây giờ tôi mới biết cô ấy hút thuốc, có lần tôi tháo tái nghe ra thì vô tình nghe thấy tiếng bật lửa “tách” lên trong phòng tắm. Cô ấy rất ít khi hút thuốc nơi công cộng và thường bật quạt thông gió trước khi hút thuốc. Sau đó cô ấy bỏ tàn thuốc vào chai Coca Cola, dọn dẹp nhà vệ sinh rồi xuống lầu vứt rác.
Cô ấy mua một chiếc đèn bàn có 3 chế độ sáng, mỗi khi tôi ngủ cổ đều tự giác điều chỉnh độ sáng của đèn xuống mức thấp nhất.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm rất lớn, nhưng cô ấy ngủ rất ngoan. Mỗi lần tôi ngủ dậy đều thấy cô ấy đeo tai nghe khi đi ngủ.
Có lần tôi bị bệnh và ho khù khụ vào lúc nửa đêm, khi tôi đang nửa tỉnh nửa mơ, tôi cảm thấy có người đỡ tôi và đút cho tôi một thìa cao sơn trà.
Cô ấy rất yêu mèo nhưng tôi lại sợ lông của chúng. Sau khi biết chuyện này, cô ấy không nuôi mèo trong ký túc xá nữa. Đợi lúc nào rảnh cổ lại mang xúc xích ra sân cho mèo ăn.
Cái gọi là có giáo dục có nghĩa là không áp đặt tính cách và thói quen cá nhân lên người khác.
———–
Khi đang ăn mì ở quán, bé gái ngồi cạnh tôi vô tình làm đổ đồ uống xuống sàn.
Mẹ cô bé dặn dò rất nhỏ nhẹ rằng “Đồ uống con không cầm được bằng một tay thì phải cầm bằng hai tay, nếu không sẽ làm đổ nước, gây lãng phí và có thể khiến người qua đường bị trượt chân nữa, con biết chưa?”
Cô bé mới gật đầu.
Người mẹ còn bảo “Con chạy lại nói với các cô chú là con không cẩn thận nên làm đổ nước, phiền các cô chú nếu được thì lau giúp con ạ.”
Cô bé nhỏ có vẻ ngại.
Người mẹ bảo nếu làm sai thì phải nhận lỗi và tự mình giải quyết.
Cô bé lấy hết can đảm nói với người phục vụ: “Chú ơi, cháu vô tình làm đổ nước trái cây xuống sàn, chú có thể giúp cháu lau đi được không ạ?”
Sau đó người phục vụ cười rất tươi, nói với cô bé rằng không sao đâu.
Trước khi rời đi, người mẹ còn bỏ hết rác trên bàn vào thùng rác.
Tôi ngồi một bên với trái tim tan chảy.