Mình là nam, 39 tuổi. Mình và vợ mình đã kết hôn được 11 năm và có với nhau 2 đứa con, 1 cậu con trai 8 tuổi và 1 cô con gái 5 tuổi. Cả 2 bọn mình đều có công việc ổn định, cũng được xem là thành đạt và có 1 cuộc sống tốt cùng 1 gia đình hạnh phúc.
Vợ mình có 1 người chị gái, cô ấy bằng tuổi mình. Hiện tại chị ấy đang ở cùng với vợ chồng mình cùng 2 người con của chị ấy. Chị ấy đã li hôn cách đây 3 năm và chuyển vào ở cùng với bọn mình từ đó. Lúc đấy chị ấy suy sụp rất nhiều và không thể tự chủ tài chính nên vợ chồng mình đã không nỡ để chị ấy và 2 đứa cháu nhỏ phải về quê ở cùng ông bà, dù sao chúng mình cũng muốn có thêm người trong nhà để không khí vui vẻ hơn. Trước khi vợ chồng mình đi tới hôn nhân thì mình và chị ấy có gặp gỡ vài lần, chủ yếu là xã giao trong những buổi gặp mặt hoặc đi chới với gia đình vợ. Và cho đến trước khi cô ấy ở chung thì mình không hề để ý đến cô ấy, mình chỉ coi cô ấy như là một người thân mà thôi. Nhưng 3 năm trở lại đây, mình dần nhận ra rằng cô ấy là 1 người tuyệt vời, có thể nói là người nhân hậu, tốt bụng và dịu dàng nhất mà mình từng gặp…
Vợ mình luôn lạnh lùng, rất khắt khe và xa lánh với các con và với mình thì cô ấy lại dịu dàng, ấm áp đối với cả con của cô ấy lẫn bọn mình. Vợ mình luôn la hét, trách móc, mỉa mai, luôn làm quá mọi thứ lên thì cô ấy lại luôn bình tĩnh, luôn ản ủi… Khi vợ mình luôn đào bới, chỉ ra những lỗi sai nhỏ nhặt ở mình, các con, các cháu thì cô ấy luôn chỉ ra những điểm tốt nhất, những điều tích cực nhất. Vợ mình luôn làm cho các con phải tỏ ra sợ hãi và luôn phải cẩn trọng về lời nói hay hành động mỗi khi cô ấy ở nhà thì chị cô ấy lại luôn có thể tạo ra 1 môi trường mà bọn trẻ cảm thấy được quan tâm và thấu hiểu. Vợ mình lúc nào ở nhà cũng luôn dính chặt điện thoại và laptop, lúc thì làm việc, lúc thì nhắn tin hay giải trí và kể cả lúc con gái chạy đến khoe mẹ nó đã làm được những gì cũng bị vợ mình gạt sang một bên. Không ít lần kể từ khi con gái mình đi học mẫu giáo nó đã phải nhẫn nhịn để chờ mình về nhà và khoe cho mình vì nó không muốn bị mẹ mắng lắm chuyện làm phiền. Không ít lần mình về muộn và 2 đứa con chạy ra cửa khóc rằng bị mẹ mắng khi đang cố biểu diễn 1 tiết mục nhỏ hay 1 món quà mà bọn nó đã bàn bạc và cố gắng rất nhiều để hoàn thành. Ngược lại thì chị gái của vợ lại luôn dỗ dành, luôn ngồi cùng các con và nghe các con kể chuyện hay chia sẻ. Vợ mình đã có những lúc nói quá những điểm yếu kém của mình với bạn bè của cô ấy, với người ngoài trong khi mình đi làm và cố gắng chu cấp cho cả gia đình. Chị cô ấy còn chưa bao giờ kể lể, phàn nàn chứ chưa nói đến nói xấu chồng cũ. Với mọi người chị ấy luôn nói rằng anh ấy vẫn là bố của tụi nhỏ, vẫn là bố của con chị và chị không muốn các con và chồng cũ của chị ấy có những cái nhìn xấu về nhau hay làm rạn nứt mối quan hệ cha con vì chị ấy tin rằng vai trò của những người bố rất quan trọng. Mỗi khi bọn trẻ hỏi thì chị chỉ đơn giản trả lời rằng bố và mẹ không còn yêu nhau nữa thôi, nhưng cả bố và mẹ đều rất thương các con. Đêm nào cũng vậy, mình luôn là người cho bọn trẻ đi ngủ, mặc đồ ngủ, hướng dẫn chúng vệ sinh cá nhân, và đều đặn 3 tối mỗi tuần mình sẽ đọc sách cho con trước khi ngủ. Và mình đã làm việc này một mình trong những năm gần đây khi vợ mình quá bận với các thiết bị điện tử hay những bước skin-care. Đôi khi mình chỉ ước rằng vợ mình sẽ cùng mình đọc sách cho các con, cùng kể chuyện, cùng đùa giỡn và cùng chúc các con ngủ ngon. Có những lần con gái hỏi mình rằng tại sao mẹ không chúc bọn con ngủ hả bố thì mình đã phải kìm nước mắt và nói rằng mẹ con đang bận làm việc rồi. Nhưng kể từ khi chị cô ấy chuyển đến thì thực sự chị ấy đã giúp đỡ mình trong những việc này, không chỉ làm những việc này với con của chị ấy mà còn cho con bọn mình. Chị ấy luôn đảm bảo bọn trẻ sẽ được uống sữa, đánh răng trước khi đi ngủ, luôn chúc ngủ ngon kể cả với con của bọn mình. Chị ấy cùng 2 đứa con sống ở tầng 3, chị ấy 1 phòng riêng và 2 đứa con của chị ấy ở một phòng. Còn 2 con mình thì đều có phòng riêng nhưng chị ấy vẫn luôn quan tâm đến từng đứa 1 kể cả khi mình đã dỗ con đi ngủ trước đó. Chị ấy vẫn đi làm hàng ngày, cũng đủ có thể chi trả chi việc dọn ra ở riêng nhưng thật lòng mình muốn chị ấy ở chung với bọn mình vì thật sự mình cảm thấy yên tâm khi có chị ấy ở nhà cùng các con hơn là vợ mình. Kể cả trước khi chị ấy dọn vào ở chung thì mình cũng đã luôn sắp xếp để các đứa nhỏ đi chơi với nhau và những lúc như vậy thì vợ mình luôn cằn nhằn sao phải đi chơi nhiều như vậy. Và bây giờ ít nhất là 2 tuần 1 lần mình sẽ cố gắng sắp xếp để cả nhà có thể cùng nhau đi chơi, để các con có thể được gần với mẹ hơn, để chúng có thể cảm nhận được tình yêu của mẹ, nhưng luôn luôn chỉ có mình và chị ấy chơi với những đứa nhỏ. Dần dần thì các con mình lại gần gũi với chị ấy hơn cả mẹ ruột của chúng nó, có thể nói chúng coi chị như là mẹ của mình, vui vẻ, giận dỗi, buồn hay bị bắt nạt ở trường cũng chỉ kể với chị ấy chứ không phải với vợ mình. Chúng chỉ mới 8 tuổi, 5 tuổi và tất cả gì chúng nhận được từ mẹ chúng là những lời quát nạt, những từ ngữ nặng nề, chỉ trích thậm tệ những lỗi sai và làm chúng cảm thấy rằng tất cả những gì bọn chúng làm đều là lỗi sai, mình cũng không hiểu vì sao vợ mình lại đối xử với các con như thế. Mình và vợ cùng đã nói chuyện và cãi nhau rất nhiều về những chuyện này, kết quả thì vẫn luôn là em đi làm rất mệt và không có tâm trạng. Mình cũng đã có đôi lần ngỏ ý rằng cô ấy có thể nghỉ việc và ở nhà làm nội trợ hoặc tìm một nơi làm việc khác thoải mái hơn vì thành thật mà nói thu nhập của mình cao gấp 10 cô ấy và hầu hết chi tiêu trong nhà đều là mình chi trả, kể cả chi phí sinh hoạt của gia đình chị gái cũng do mình chu cấp, mình bảo hãy để dành tiền của chị cho bọn trẻ sau này. Vợ mình thì luôn từ chối đổi hay nghỉ việc, mình cũng rất tôn trọng để cho vợ mình có thể độc lập nhưng ít ra cũng phải bỏ ra chút thời gian để quan tâm các con chứ. Mỗi lần mình hay chị vợ không thể nấu ăn thay vì vào bếp nấu ăn cho bọn trẻ thì vợ mình luôn đặt đồ ở ngoài về hoặc nấu mỳ ăn qua bữa. Lúc nào cũng ăn kiêng, ăn theo chế độ, mặc kệ người khác ăn gì. Mỗi lần mình dẫn bọn trẻ đi chơi, chị cô ấy sẽ luôn nhắn tin hay gọi điện để hỏi rằng bọn trẻ như thế nào, có cần giúp đỡ gì không. Còn vợ mình thì sẽ chỉ hỏi rằng sao về sớm thế mỗi lần bọn mình đi chơi về cứ như là kỳ nghỉ của cô ấy khỏi bọn mình không đủ lâu vậy. Thật sự 3 năm gần đây mình đã cảm thấy đỡ lạc lõng hơn khi có chị vợ dọn vào ở cùng. Bọn mình cùng chia sẻ việc nhà, đi siêu thị cùng nhau và mỗi lúc bọn mình cùng 4 đứa trẻ thì mình luôn tưởng rằng đây mới chính là gia đình thực sự của mình. Tháng trước là sinh nhật của vợ mình, bọn mình cùng bọn trẻ đã dành cả ngày để trang trí nhà, tự nướng bánh, tự nấu nướng để tạo bất ngờ cho vợ mình thì vợ mình lại bảo là có hẹn đi sinh nhật với hội bạn và trách móc rằng mình bày biện quá thể. Và thế là bọn mình phải ăn uống và dọn dẹp mà không có chủ nhân của bữa tiệc. Lúc mình và chị ấy đang rửa bát cùng nhau thì bọn mình có chạm tay nhau. Bọn mình dừng lại và mình nhìn chị ấy một lúc và nói “Em ước rằng người ấy đã là chị”. Chị ấy cũng bảo lại rằng “chị cũng vậy nhưng mà em biết đấy, cuộc sống mà, chấp nhận thôi”. Và bọn mình coi như chưa từng xảy ra chuyện ấy, cứ tiếp tục cuộc sống bình thường. Bọn mình chỉ dừng lại ở đó, chưa từng bắt đầu chuyện gì vì chị ấy và mình đều tôn trọng gia đình, vợ mình và cả bọn trẻ. Nhưng mình không thể ngừng suy nghĩ về việc có tình cảm với chị ấy. Nhiều lần mình ước rằng chị ấy là vợ mình, là mẹ của bọn trẻ. Có lần mình còn mong muốn rằng vợ mình sẽ đi mất, để lại bọn trẻ, lấy nửa số tài sản cũng được mình không quan tâm. Mình cảm thấy rất tệ, mình vừa thấy có lỗi với vợ khi có những suy nghĩ nhưng lại muốn trách móc rằng vợ mình đã quá lạnh nhạt, thờ ơ với gia đình.
Mình có tình cảm với chị gái của vợ.
112