Mình mới phát hiện ra mình khó có khả năng đậu thai. Mình đã rất lo lắng khi biết tin này, tuy nhiên chồng mình rất lạc quan, không hề lo lắng khi bảo đi thụ tinh là sẽ ổn. Tuy nhiên chi phí làm cái đó không hề rẻ mà nhà mình kinh tế chỉ đủ ăn, mình có tích cóp đc 100tr, và tuyệt đối không đc đụng vào khoản tiền đó vì tiền đó mình để dành nuôi con, phát sinh sự cố để mà còn có tiền lo liệu,tuy nhiên nếu làm thụ tinh nhân tạo thì số tiền này k còn nữa.
Mình cũng được xem là kinh tế chính trong gia đình, khi lương của mình trung bình cũng khoảng 45tr, chồng mình những năm trước khoảng 25tr ,tuy nhiên năm gần đây lương bị cắt giảm do dịch và kinh tế suy thoái chỉ còn khoảng 15tr tới 20tr/ tháng. Nhà mình chi tiêu rất tốn kém, và đang gánh thêm một khoản nợ ngân hàng. Nhiều lần mình khuyên chồng nghỉ việc nhưng anh cứ chần chừ k quyết đoán.
Mặc dù lương thấp hơn mình rất nhiều nhưng anh thường xuyên phải làm đêm hôm, có những thời điểm làm dự án tới 2,3h sáng, Sáng 4h phải đi rồi, ròng rã cứ như vậy mấy tháng trời. Đêm hôm làm việc tới 11,12h là chuyện bình thường. Mình cứ như đang là người độc thân vậy khi mình phải ngủ sớm để mai có sức đi làm thì anh còn phải đang làm việc, sáng sớm thì anh dậy sớm làm gì đó mà theo anh nói lại cho mình biết là anh dậy để làm việc, làm cái này cái kia, đại loại thế. Khi mình tỉnh giấc thì cũng chỉ có mình mình trên giường.
Hôm nay mình thật sự rất buồn, khi mình nói với anh là mình bị đau nhức mình từ chiều, có dấu hiệu covid, mình đã nói anh xuống coi mình như nào rồi lấy dùm thuốc cho mình uống, mình gọi nhiều lần có nghe, anh thưa nhưng anh vẫn k đụng đậy gì. Mình đau đầu và cũng rất bực đành bò dậy để tự đi lấy thuốc, lúc này anh thấy vậy mới lo chạy tới thì mình hất tay ra, và nói mình k cần. Anh đáp “tự nhiên giận”. Mình nói mình k cần, mình tự lo được, anh lo mà đi làm việc của anh đi, em k cần ai lo lắng. Sau đó tính mình nóng nên mình cũng nói vài câu hơi lớn tiếng “kêu anh dẹp công việc đi”
Và thế là anh đi làm thật chả quan tâm mình thế nào. Mình cũng cằn nhằn vài câu là k ai lo lắng các kiểu và mình chỉ nhận đc trong sự im lặng.
Mình buồn và thất vọng thật sự.
Chồng mình trước giờ rất chiều mình, tuy nhiên lại k hề tâm lý, tất cả những gì mình muốn phải nói thẳng ra anh mới hiểu, tính mình cũng hơi nóng nảy nên vợ chồng cũng hay cãi vã. Nhiều lần anh nói mình k biết thông cảm cho chồng, nhưng mình lại nghĩ ” vậy ai sẽ thông cảm cho em”
Mình giờ không biết phải làm thế nào cả.
Mình đáng thương, hay đáng trách?
Mình thật sự buồn và thất vọng. Khi trong lúc là lúc mình dễ nhạy cảm nhất, cần người khác quan tâm và nhẹ nhàng với mình nhất. Thì người đang ở bên cạnh mình lại k làm đc điều đó.
77