Chúng mình yêu nhau đến giờ 3 năm, mình làm ngoài, còn anh học xong đại học thì học thạc sĩ trong thời gian chờ có vị trí vào Công chức nhà nước, nói chung là cũng thi nhưng chỉ là hình thức, sớm muộn gì cũng vào!
Nhà anh cũng có điều kiện nhưng ko phải quá giàu có, gọi là có tiền mua nhà cho con trai, có tiền xin việc cho…nhưng bản thân mình thì ko ham hố những cái ấy, mình cần nhất là con người.
Ban đầu lúc mới yêu thì anh ko tiết lộ thu nhập, anh chỉ nói đủ ăn đủ sống, đến giờ đi làm, lương anh thì là lương hệ số, tính ra cũng chẳng được bao nhiêu, vị trí của anh thì cũng bình thường, ko có màu mè hoa lá gì cả, hàng tháng chỉ có lương như vậy ko thêm…mà ở Hà Nội các bạn biết rồi, cái gì cũng đắt đỏ, chưa nói đến những chi phí cơ bản nhưng tháng nào anh cũng tiêu âm quá nhiều tiền, trung bình 1 tháng phải quanh mức 30tr trong khi lương của anh chỉ quanh mức 7-8tr (tổng hết các chi phí)…và tất nhiên, tháng nào anh cũng xin tiền bố mẹ, xin theo nghĩa đen, là gọi cho bố mẹ, nhắn tin cho bố mẹ để xin tiền, có khi bố mẹ cho tiền tiêu 1 cục 6 tháng (cho 150tr) ấy.
Mình và anh có nói về vấn đề này, mình nói anh làm ở đó có nhiều thời gian, nên làm thêm ngoài hay làm gì đó kiếm thêm, chứ ko phải thời gian đó để đi chơi, ăn nhậu, đá bóng, điện tử…vì bản thân mình muốn anh phải tự lập được, còn nếu cứ sống phụ thuộc vào bố mẹ, vào tiền của bố mẹ thì bao nhiêu chẳng hết…huống chi nhà anh cũng ko phải là quá giàu…thì anh nói:
- Em buồn cười nhỉ, tiền anh anh tiêu, tiền em em tiêu, ảnh hưởng gì tới nhau, đây anh còn bao em đi ăn, đi chơi. Mà tiền bố mẹ anh sau này cũng là tiền của anh, chứ có ảnh hưởng đến bát cơm bát bạo nhà em đâu mà em nói anh như vậy, làm như anh là phải đường dài…đâu phải 1 sớm 1 chiều ngon ngay được? Em thiển cận quá rồi đấy!
Nếu 1 cuộc tranh luận chỉ dừng ở chỗ đưa ra quan điểm thì mình ok nhưng anh nói mình thiển cận thì thôi, đã quá nhiều lần mình nói rồi…
Mình cũng tâm sự là mình ko cần 1 người đàn ông mà gia đình giàu có, mình cần 1 người có chí, biết tự lập, cân đối thời gian, tự lo được cho bản thân chứ ko phải 29 tuổi vẫn phụ thuộc bố mẹ. Giờ tiền làm ra thì tí mà tiêu thì nhiều, còn ko tích luỹ sau này có bao nhiêu việc…
Nói chung là đến giờ, quan điểm của chúng mình đã quá khác nhau nên mình chia tay. Anh cũng đồng ý và ko có 1 sự níu kéo nào cả. Anh nói mình quá mạnh mẽ, ko hợp với anh nữa, anh cần 1 người con gái dịu dàng và hiểu anh hơn…