Một người bình thường có thể nghiện tiểu thuyết mạng đến mức nào?

by admin

    Trong lúc vô tình nhìn một cái phóng sự, lúc ấy đối tượng bị phóng sự có tác giả Internet trứ danh Đường Gia Tam Thiếu cùng một vị nào đó, khi người chủ trì hỏi sẽ có hay không có người bởi vì xem tiểu thuyết trên mạng mà hoang phế việc học hay làm trễ nãi công việc, Đường Gia Tam Thiếu lạnh nhạt mà nói:” Làm sao có thể, ta chỉ nghe nói qua có người bởi vì lên mạng chơi game ghiền, còn chưa từng nghe nói qua có người bởi vì xem tiểu thuyết mà ghiền đây!”

    Ta có thể hiểu được lời nói của Đường đại thần, nhưng sau khi nghe phản ứng đầu tiên của ta là cười, sau đó sẽ cười. Đối với xem tiểu thuyết trên mạng, người khác ta không dám nói, nhưng bên người thì có một vị ngưu nhân, ta đối với hắn kính ngưỡng đó là như nước Hoàng Hà thao thao bất tuyệt a.

    Vị này họ Chu, bởi vì trong tên có một chữ Xuân, người chung quanh thường gọi hắn là Xuân ca. Xuân ca là người Quảng Tây, ta biết hắn ba năm, trong thời gian ba năm ngoại trừ giấc ngủ rất ít, hắn trong phần lớn thời gian đều đang xem tiểu thuyết. Mức độ si mê đối với truyện online của hắn, không ai sánh bằng. Nói thật ta cũng không có từ ngữ hình dung.

 

 

    Ở trong nhà xưởng đi làm, mọi người biết, đó là rất mệt mỏi, hơn nữa người làm công việc lặp lại giống như chúng ta, mỗi ngày ít nhất làm mười hai giờ. Bình thường chúng ta tan ca, tùy tiện đến siêu thị mua ít đồ liền về ngủ. Xuân ca thì không phải vậy, tan ca xong liền chạy thẳng tới quán Internet, lên mạng không làm những thứ khác, không chơi game, không chat chit, không xem tin tức, cũng không có coi phim, chuyện cần làm duy nhất chính là truy đọc tiểu thuyết. Hơn nữa hắn xem tiểu thuyết, không nhìn thứ khác, chỉ nhìn những loại Tu Tiên, võng du, xuyên việt kia, hắn là người thông minh, chương VIP không nhìn, nếu thu phí nha, hắn chỉ xem miễn phí (Đọc lậu).

    Cuối cùng đã tới thời gian trong xưởng cấm cửa, bởi vì ở trong xưởng, không trở về phòng không đi net được, vì vậy Xuân ca run rẩy ngủ dậy, vẻ mặt bất mãn. Nhưng may mắn thay, hắn từ trên mạng download được mấy bộ vào điện thoại di động, vì vậy ngươi có thể thấy một cái bóng người thế này, một tay cầm điện thoại di động không ngừng nhấn, vùi đầu, từng bước một xuống lầu. Sau đó trên đường từ quán Internet đến trong xưởng, lại từ trong xưởng đến nhà trọ, trong phòng ngủ, đều có thể nhìn bộ dáng cúi đầu đọc của hắn. Thật chăm chỉ a.

    Hai năm trước, ta cũng si mê tiểu thuyết, ta cùng Xuân ca không giống nhau, hắn si mê xem, ta si mê viết. Khi đó làm việc ban đêm, rất mệt mỏi, sau khi tan việc ăn chút điểm tâm, bình thường ta ngủ trước, ngủ đến tám giờ, sau đó thức dậy lên mạng, sáng tác Internet. Vào lúc này đều là buổi chiều bốn năm giờ, ta cùng Xuân ca thường gặp tại trong xưởng hoặc là đụng hắn ngay lúc từ trong cửa quán Internet đi ra, có thể tưởng tượng, trong tám giờ ta ngủ, Xuân ca đang làm gì. Ta cuối cùng là cười hướng hắn chào hỏi, hắn luôn là không tinh lực để ý đến ta, ta có thể hiểu được hắn, làm việc một đêm, sau đó lại lên mạng một ngày, mệt mỏi a. Xuân ca như ma trơi lúc ẩn lúc hiện.

    Năm nay tháng 4, Xuân ca rời khỏi xưởng, hắn tự rời đi, hắn không dám hướng ông chủ xin từ chức. Đọc tiểu thuyết vài năm, hắn thành một người đặc biệt lánh đời, không muốn cùng người bên ngoài giao thiệp, năng lực tự lập xã hội kém đến nổi không thể kém hơn nữa. Vào lúc này ta ở phòng cho thuê bên ngoài, Xuân ca xin cùng ta ở tạm mấy ngày, hắn mua xong vé xe liền về nhà. Dù sao đồng nghiệp vài năm, ta không chút nghĩ ngợi đáp ứng. Ai biết ở một lần này sẽ không có phần kết thúc, cho tới bây giờ.

    Xuân ca ở bên ta tháng thứ nhất, cái gì cũng không làm, vé xe cũng không mua, cơm tiễn biệt đều ăn hai lần, hắn vẫn không đi được, hắn không muốn về nhà, hắn muốn xem tiểu thuyết. Cho nên tháng thứ nhất, hắn liền sống ở trong tiểu thuyết. Mỗi ngày ngây ngô ở trong quán Internet không ra, người khác cũng chính là lên mạng suốt đêm trở về, hắn không giống nhau, hắn vừa lên chính là hai ngày một đêm, tinh lực đặc biệt thịnh vượng, thật không biết hắn thế nào chống đỡ tiếp. Có mấy lần ta có ý trêu cợt hắn, cố ý tan việc muộn, hắn từ trong quán Internet đi ra không tìm được ta, lại quay trở lại, tiếp tục lên mạng, có một lần đạt đến đỉnh phong, sáng tạo kỷ lục mới, bốn ngày bốn đêm ngâm mình trong quán nét, xem tiểu thuyết.

 

 

    Tháng thứ hai giống như vậy. Ta ngượng ngùng trực tiếp đuổi hắn đi, liền hỏi hắn đi khi nào, hắn luôn là nói tháng sau đi, chung quy lại là đi không được.

    Tháng sáu, ta cũng rời xưởng, ở nhà, đi làm bốn năm, ta cũng muốn nghỉ ngơi cho khỏe một chút. Ta ở phòng mua máy vi tính, cắm dây cáp mạng, lần nữa bắt đầu cuộc sống sinh hoạt viết lách của ta. Điều này mang đến mùa xuân cho Xuân ca. Hắn không cần chạy đi quán Internet xem tiểu thuyết, quán Internet không khí không được, ở nhà mệt mỏi có thể ngủ, khát có thể uống, tính an toàn cũng tốt.

    Theo lý thuyết, lấy tuổi tác hai mươi hai tuổi của hắn đang đối với chuyện nam nữ tương đối hiếu kỳ, đối với bóng đá thể dục vận động ưa thích, đối với bình luận diễn đàn ưa thích, đối với làng giải trí ngôi sao tương đối hiếu kỳ, nhưng hết thảy những thứ này, hắn đều không có hứng thú, hắn đối với truyện online có hảo cảm. Phim heo thả trước mắt hắn hắn đều lười liếc mắt nhìn. Hắn không nói yêu thương không giao hữu, chỉ nhìn truyện online hư vô mờ ảo.

    Ta cũng là người yêu sách, thường thường đến tiệm sách trên trấn mua sách, trước khi rời xưởng ta còn hướng trong xưởng quyên góp hơn ba mươi bản, bàn sách của ta chất đầy các loại tiểu thuyết văn nghệ, Xuân ca cũng là lười lật một trang.

    Sau đó cuộc sống của chúng ta bắt đầu, một máy vi tính, 24h mở máy, ban ngày ta online, buổi tối hắn online. Ta làm việc ban đêm thường sợ, mà hắn thích đêm khuya ái muội một mình hưởng thụ. Ta buộc hắn đạt thành một cái hiệp nghị, ta nói ngươi đã không muốn đi, vậy ngươi không cũng không ở ta đây ăn uống chùa ở chùa lên mạng chùa, nên là tiền mướn phòng ngươi phải chia sẻ một nửa, còn cả phí internet. Hắn cắn răng, đồng ý.

    Ta là người yêu ngủ, ban ngày lên mạng mấy giờ, buổi chiều liền phải nghỉ ngơi hai giờ, nếu không ánh mắt không chịu nổi. Xuân ca bất đồng, vẫn duy trì giấc ngủ mỗi ngày chỉ ngủ hai đến ba giờ, thời gian còn trừ ăn cơm ra chính là xem tiểu thuyết.

    Có lúc ta trêu chọc hắn, ta nói Xuân ca ngươi đều xem trên trăm bộ tiểu thuyết, ngươi khi nào cũng viết một bộ mà thỏa nguyện một chút, đọc thuộc ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng biết ngâm thơ nha, Xuân ca không để ý tới ta, tiếp tục vừa đọc vừa cười ngây ngô. Sau đó ta mới biết được, hắn Tại Baidu tìm kiếm tên một cái tiểu thuyết liền muốn phí thời gian thật lâu, tốc độ gõ chữ của hắn so với ốc sên chậm hơn.

    Ở chỗ này, ta nghĩ muốn đối với các tác giả như Đường Gia Tam Thiếu nói, các ngươi biết không, người anh em này của ta đối với tiểu thuyết của các ngươi si mê đến loại trình độ nào sao? Ba tháng, giặt quần áo số lần không cao hơn ba lần, đánh răng chỉ một lần, vẫn là ta ép. Ba tháng qua, điện thoại di động ngừng máy, hơn 100 ngày không cho người nhà liên lạc, Quảng Tây lụt, Quảng Tây nạn hạn hán, hắn đều là không hề quan tâm. Rất nhiều lần ta đều muốn đuổi hắn đi, hắn quá dơ dáy, đã khuya trời nóng, ta là mỗi ngày đều xông mát một lần, Xuân ca đây một tháng mới thấy xông một lần, cũng là ta buộc hắn. Hơn nữa hắn là người hút thuốc, thích xem tiểu thuyết sau đó hút thuốc, hơn nữa hút rất mạnh, một điếu tiếp một điếu. Hắn có hai bộ điện thoại di động, chức năng điện thoại di động duy nhất bị hắn trọng dụng chính là xem tiểu thuyết, hai bộ điện thoại di động thay phiên xem.

    Có lúc khách tới nhà, các đồng nghiệp tới uống rượu, Xuân ca không tham dự, chúng ta bên này ăn miếng thịt bự uống từng ngụm lớn rượu, hắn là yên lặng đang ngồi ở góc giường, hoặc là rúc lại góc giường, lấy điện thoại di động xem tiểu thuyết. Có lúc đi ra ngoài xã giao, chơi đùa a, đánh bi da, hát KaraokeTV a, có người biết Xuân ca, liền kéo hắn cùng nhau đi, hắn là kiên quyết không đi, đánh chết đều không đi, ở nhờ trong phòng không ra. Thậm chí rất nhiều lần, đều bận rộn xuống lầu ăn cơm đều quên, thường thường cả ngày không ăn cơm, toàn bộ nhào vào bên trên tiểu thuyết, ta giúp hắn bỏ túi qua thật nhiều lần cơm. Ta nhớ được một lần ta muốn dẫn hắn theo ta đi dạo tiệm sách, bởi vì ban đầu hắn mới vừa chuyển tới nơi này của ta, đã từng hứa hẹn cho ta, muốn đưa ta một bộ Kim Dung toàn tập, hiện tại hắn người không đi, quên chuyện này, ta chưa quên, kéo hắn đi trên trấn. Hắn ôm lấy băng ghế chết đều không đi, ta cũng giận, ta nói ngươi lại nếu như vậy, ngươi đi đi, đừng ở nơi này của ta, ngươi đi quán trọ bên ngoài ở đi, 50 tệ một ngày, đi Internet lên mạng đi, 20 tệ một ngày, hắn liền trầm mặc, nói, tiền ta ra, ta không đi.

    Trước đó vài ngày ta nhìn thấy tin tức Quảng Tây nạn lụt, liền hỏi Xuân ca, ngươi dự định về nhà sao?

    Xuân ca nói, tiền xài xong tự nhiên đi trở về.

    Ta cáu, gầm hét lên, ngươi con mẹ nó còn có nhân tính không, nửa năm không hướng người trong nhà gọi điện thoại không nói, vài năm đi làm tiền xài hết rồi về lại nhà, ngươi còn là người hay không a, người ta đều là áo gấm về làng, ngươi cái này tính là gì? Ngươi đều hơn hai mươi tuổi, cũng nên thay người nhà suy nghĩ một chút đi, bọn họ nuôi ngươi lớn như vậy dễ dàng sao, người ta ở bên ngoài đi làm đều là giống như kiếm chút tiền biếu cha mẹ, ngươi thì tốt, tiền chà đạp hết, trở về lại dựa vào cha mẹ. Ngươi chính là người sao?

 

 

    Xuân ca bị ta nói được không đất dung thân, hắn nói, ta đây nên làm cái gì nha, ta đần cực kì, cái gì cũng không biết làm.

    Ta nói, ngươi còn không thấy ngại nói, ngươi cao lớn thô kệch, ngươi không có khí lực sao, người ta một cô gái đi làm không mệt a, người ta còn không đang kiên trì sao, các nàng có khí lực lớn như ngươi sao? Ngươi nói ngươi ngoại trừ xem tiểu thuyết trầm mê ở trong thế giới ảo, ngươi chẳng thể làm gì khác sao? Ngươi không thể mơ mộng mãi, ngươi nên trở lại nhân gian a.

    Xuân ca nói, ta không muốn trở về nhân gian.

    Ta nói, vậy ngươi còn sống ở nhân gian làm gì, chết đi coi như xong.

    Xuân ca nói, ta đang lên kế hoạch chuyện này đây?

    Ta nói, ta đều thay ngươi ngại ngùng! Ngươi chết, xong hết mọi chuyện, lấy quan hệ nhân tế bây giờ của ngươi, ở Thâm Quyến ngay cả một người thay ngươi nhặt xác cũng không có, ngươi chết, người nhà ngươi từ nông thôn Quảng Tây thật xa chạy tới, thi thể làm sao chở về, phải ở chỗ này thiêu, cần tiền nữa, người nhà ngươi trong lòng vui vẻ à. Ngươi vui vẻ đúng không, ngươi thật không phải là người!

    Xuân ca một lần nữa không đất dung thân, một lần kia, ta cái miệng lãi nhải không ngừng nói thẳng hắn một đêm. Trời sáng giọng ta đều câm, hắn hướng ta bảo đảm, cai thuốc, tìm việc làm. Nhưng không nói cai tiểu thuyết.

    Sự thật chứng minh ta đêm đó lãng phí một cách vô ích nhiều nước miếng như vậy. Cai thuốc cai một ngày, lại tái phát, vẫn là một ngày hai bao mà rút ra. Tìm việc làm, ta ngược lại thật ra thấy hắn đi ra ngoài vòng vo một vòng, lúc trở lại, hắn nói, ta không biết rõ làm sao tìm, ta còn có hơn hai nghìn đồng tiền, xài hết rồi hãy nói.

    Ta đối với hắn hết ý kiến, lại không khuyên qua hắn.

    Truyện online hại chết người. Hắn mỗi ngày thức dậy chuyện thứ nhất không phải là mặc quần áo cũng không phải rửa mặt (hắn không rửa mặt) đánh răng (ba tháng một lần vẫn là dùng công cụ của ta), mà là vội vàng mở ra máy vi tính (máy vi tính cũng là của ta) kiểm tra bộ tiểu thuyết kia ra mấy chương. Xuân ca hắn không có hoạt động giải trí, bình thường ngoại trừ ở mướn, trong phòng xem tiểu thuyết, nơi nào cũng không đi. Hắn không có một người bằng hữu, hắn không để ý tới người ta, người ta tự nhiên không để ý tới hắn. Làm một người đồng nghiệp, ta cũng rất bất đắc dĩ, nếu không phải vì mỗi tháng hắn có thể cho ta chia một chút tiền mướn phòng, nói thật ta không đuổi hắn đi không được.

    Hắn năng lực xã giao cơ hồ là số không. Chớ nhìn hắn hai mươi hai tuổi, ra phố ngoại trừ mua cơm ăn, quần áo sẽ không mua, không biết nói chuyện, lần trước một người đồng nghiệp tới chơi đùa, để cho hắn đi mua dưa hấu ăn, hắn kiên quyết không đi, ta lần đó cũng cáu, kiên quyết để cho hắn đi, không đi ta đuổi hắn, hắn đi, cho hắn mười mấy đồng tiền, kết quả mua cái dưa hấu so với bánh bao còn nhỏ. Cắt tóc nhất định phải ta đi theo, hắn sợ người nơi đó. Ta nói ngươi con mẹ nó cũng không phải là bị điên, ngươi sợ ai đây? Cho nên tìm việc làm đối với hắn mà nói là một vấn đề khó khăn.

    Lẽ ra hắn phải là một người nội tâm rất phong phú, ngày ngày xem tiểu thuyết nha, trong tiểu thuyết một người đàn ông nhân vật chính thu vào tay mười mấy gái đẹp nhân vật chính, hắn thích xem nhất cái đó, mà trong hiện thực sinh hoạt, ngoại trừ người nhà chính hắn, không có tiếp xúc một nữ nhân. Trong xưởng làm việc chẳng qua là làm việc, gần như chưa bao giờ cùng đàn bà nói chuyện. Bản thân là người xấu xa, vẫn còn giả bộ so với ai khác đều lịch sự. Hắn thường thường buổi tối nhìn lén nữ nhân tắm, đây là chuyện thật, nằm ở bên trên cửa sổ, rụt rè e sợ, giống như một kẻ gian. Vào lúc này ta đều sẽ mắng hắn, hắn không nghe, y nguyên.

    Lại là mấy tháng trôi qua, tiền gửi ngân hàng của Xuân ca cũng mau giày vò hết, ta hỏi hắn có muốn hay không đi tìm việc làm a, hắn đầu tiên là không nói lời nào, sau đó mới nói, ta vẫn là về nhà đi, về nhà làm một nông dân, cái thế giới này không tốt.

    Ta cười, cái thế giới này trêu chọc ngươi, lấy tình trạng của ngươi bây giờ xem, không để cho ngươi xem tiểu thuyết tương đương với giết ngươi, cho dù ngươi về nhà, ngươi vẫn là sống trên thế giới này, ngươi trốn tránh không được, ngươi còn phải kết hôn sinh con, còn phải là người sống!

    Xuân ca không nghe lọt những thứ này, y nguyên mà nhìn tu chân, huyền huyễn cùng võng du của hắn, y nguyên mà sùng bái nhà văn Internet Đường Gia Tam Thiếu, Thần Đông cùng Ta thích ăn cà chua. Sau đó ta nghe một người bạn đề nghị, cùng Xuân ca ký xuống một cái thư hiệp nghị tử vong, trên thư hiệp nghị nói, hai người trong lúc mướn chung, nếu như người nào trong phòng chết đột ngột, chuyện không liên quan một người khác. Hai người chúng ta đều viết xuống tên của mình. Bởi vì lấy tình huống hắn bây giờ mỗi ngày một bữa cơm hai gói thuốc lá cùng ba giờ thời gian ngủ vượt mọi khó khăn gian khổ mà phấn đấu ở trên điện thoại di động máy vi tính mà phân tích, không phải là không có khả năng có một ngày hắn phải ngã xuống.

    Truyện online hại chết người a… Đây là thật!

======

Nguồn: Sơn Trần

You may also like