NẾU TRONG TAY BẠN CÓ 3 VÉ TÀU: QUÁ KHỨ, HIỆN TẠI VÀ TƯƠNG LAI. CHỈ CHỌN 1, LÊN CHUYẾN NÀO THÌ KHÔNG SAI?

by admin

Ba kẻ xa lạ ngồi cạnh nhau chờ tàu đến. Nói vài câu rồi lặng lẽ bước đi.

Chuyến tàu số 1: Vé về quá khứ.

“Dẫu êm đẹp hay buồn bã cũng là chuyện đã qua. Tôi biết trước rồi nên thay đổi được mà, phải không?”

Anh hỏi tôi, còn tôi chỉ im lặng. Không phải đồng tình, cũng chẳng phản bác. Ngược về quá khứ, thay đổi kết quả, chuyến tàu này ngại ngần gì không lên?

Anh bảo hiện tại làm anh mệt mỏi quá. Quay cuồng trong công việc, tình cảm thì bấp bênh, cuộc sống lặp đi lặp lại những chuỗi ngày chán ngấy. Anh thèm lắm những hôm ôn bài trước mái hiên nhà, mẹ dưới bếp tay thoăn thoắt mâm cơm ấm, cha xuýt xoa khen mẹ nấu ăn ngon. Nhớ những hôm cùng lũ bạn rong ruổi khắp xóm, trèo cây ngã té cũng nhất quyết hái bằng được dăm ba trái xoài. Tuổi thơ trọn vẹn vô tư, nào có phải bộn bề nghĩ suy như bây giờ.

Anh muốn về nhìn mặt mẹ lần cuối, điều mà anh tiếc nuối mãi chẳng buông.

Anh muốn về chơi lại trò đuổi bắt. Đám chạy trước đứa rượt đuổi phía sau. Mãi bên nhau chứ không như bây giờ, mất liên lạc, gán hai chữ “Từng thân”.

Anh vừa kể mà mắt anh rưng rưng, hai vai run hơn rồi mỉm cười bước lên tàu.

“Anh đâu nào biết có thay đổi được quá khứ không. Anh cũng không biết chọn tấm vé này là sai hay đúng. Nhưng anh muốn được sống lại một lần nữa, để trân trọng hơn từng khoảnh khắc sẽ qua”.

Chuyến tàu số 2: Vé đến tương lai.

“Em muốn nhanh nhanh trở thành người lớn. Biết trước tương lai thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, phải không?”

Nét hớn hở trên gương mặt em gái khác hoàn toàn với vẻ ủ dột của anh trai ban nãy. Mà cũng đúng, biết trước được tương lai là điều mà ai cũng mơ ước cả.

Mười hai năm miệt mài trên ghế nhà trường, sống những năm tháng vai nặng gánh hoài bão, niềm tin của cha mẹ. Em mơ ước một lần được là chính mình, sống đúng nghĩa được sống. Em chọn tấm vé tương lai, đưa em thoát khỏi những muộn phiền hiện tại, dẫn em đi tắt con đường đến thành công. Hoặc, chỉ là con số không.

Em bảo tôi gọi em là kẻ mộng mơ, say đắm trong những hoang tưởng của riêng mình. Bỏ ngoài tai áp lực đè lên vai.

Em bật cười khi tôi cất tiếng “Lỡ như…”. Lựa chọn sai thì phải trả giá đắt, em chẳng ngại cũng chẳng âu lo. Vì em buông, em mặc lâu rồi.

Vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, cô gái nhỏ bước lên tàu không lời tạm biệt.

“Biết trước được tương lai, mọi chuyện sẽ dễ dàng. Nhưng nếu tương lai không như em mong muốn, liệu em có đủ dũng cảm để đối mặt?”

Chuyến tàu số 3: Vé ở hiện tại.

“Chuyến tàu này không tồn tại”.

Tôi ngồi đợi ở bến tàu như hai người kia, trong tay nắm chặt tấm vé thứ 3. Mỗi ngày tôi đều ngồi đây, ngắm nhìn bao người đi đi về về từ hai chuyến đầu. Có người khóc lóc, có người rạng rỡ, lại có kẻ tâm đau khóc không thành tiếng. Chuyến tàu nào cũng đầy vẻ hỉ nộ ái ố lẫn lộn.

Nếu được lựa chọn lại, tôi vẫn chọn tấm vé “Hiện tại”.

Quá khứ luôn tồn tại những điều đẹp đẽ, những kỉ niệm vụn vặt đã quên hay những “thước phim” buồn mà ai trong chúng ta cũng mong một lần nữa trải nghiệm. Nhưng chuyện đã cũ rồi, cớ chi cứ đeo đuổi mãi không buông. Tôi không chọn quay lại quá khứ. Tôi chọn nhớ về quá khứ như một cuốn lưu bút lật vội trang, tiếp thêm kinh nghiệm và can đảm để bước tiếp.

Tôi dừng chân nơi chuyến tàu tương lai, tự hỏi mình có nên bước tiếp. Khi cuộc sống chính là một hành trình dài với muôn điều bất ngờ không thể đoán trước được. Còn chưa biết được “Hôm nay ăn gì?” mà cứ mãi lo nghĩ chuyện xa lắc xa lơ.

Mỗi một lựa chọn đều do mỗi người quyết định. Đừng để quá khứ níu giữ bạn. Đừng tránh tương lai quá khắc nghiệt. Đừng trốn thực tại quá tàn nhẫn. Sống ở hiện tại, hoài niệm quá khứ hay mãi bay bổng trong tương lai, lựa chọn nào cũng có kết quả tương ứng, quan trọng là ta có đủ can đảm đối mặt hay không.

Nếu là bạn, bạn chọn tấm vé nào?

Gửi thanh xuân, gửi nhiệt huyết ngày tươi trẻ. Ta còn khoẻ, ta vẫn cứ đi. Hành trình nào cũng đầy rẫy gian nan. Tự tạo nên cuộc phiêu lưu của chính mình, ấy mới chính là đích đến cuối cùng.

You may also like

Leave a Comment