1. Thiếu niên diệt rồng
Cậu bé trốn phía sau đám đông nhìn về phía nàng công chúa lộng lẫy, người mà trước đó mấy ngày cậu còn tưởng là một cô bé bình thường.
Cậu thở dài, quay lưng bỏ đi.
Một năm sau, một con rồng tấn công thành phố và bắt công chúa đi. Tin tức được lan truyền khắp đất nước. Tối hôm đó, cậu bé thức trắng đêm.
Sáng sớm hôm sau, cậu thu dọn hành lí và lên đường một mình, cậu vượt qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng đến được trước mặt rồng, cậu vung lưỡi gươm lạnh leo lên.
“Này! Đừng làm thế!” Cô gái hét lên. Con rồng nhảy lên và run rẩy nấp sau lưng cô. “Chuyện gì đang xảy ra?” Cậu bé bối rối hỏi.
“Hừ, ta đợi ngươi cả năm trời đằng đẵng, nếu không làm thế này liệu cả đời này ngươi có đến tìm ta hay không?”
2. Bộ xương khô
” Anh có thể đừng ngồi xổm bên cạnh tôi được không? Nhìn thấy phát hoảng.” Người đàn ông lạnh cóng, cả người co quắp lại, rùng mình.Trước mặt là một bộ xương khô, chẳng biết tại sao mà lại cử động và nói chuyện được.
Cái lạnh trong hang thấu tận xương, hơi ấm đồ ăn từ những con cá được bắt dưới sông ngầm không đủ chống chọi với cái lạnh. Bức tường đá xung quanh thì ẩm thấp, đá đánh lửa nằm lăn lóc một bên, chẳng còn ai đoái hoài tới. Mới đi được chừng nửa ngày đường nhưng cái lạnh khiến ông không thế bước tiếp được. Ông cũng không phải nhà thám hiểm đầu tiên bỏ thây lại chốn này, nhìn bộ xương khô đó cũng biết rồi.
“Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, ta nhìn chút thì có sao chứ?” Bộ xương khô khinh thường nói, “ Mấy trăm năm rồi ta mới thấy bóng người sống ngang qua đây, cô đơn muốn chết.”
“Tôi thực sự sắp chết sao?” Giọng người đàn ông khàn khàn, “Tôi không muốn con gái mình sau này mồ côi cha.”
“Thật mà” Bộ xương nói, sau đó nó im lặng một lúc lâu, người đàn ông che mặt khóc thút thít.
“Chết tiệt, đàn ông đàn ang mà vậy đó.” Bộ xương khô mắng mỏ, đứng dậy nhặt viên đá lửa đập mạnh vào cột sống cổ.
Ngọn lửa đốt cháy xương, kèm theo tiếng nổ lách tách, phát ra ánh sáng và hơi nóng ấm áp.
“Sau khi ra ngoài được, hãy nhớ chôn đầu lâu của ta dưới ánh nắng mặt trời.”
3. Cây cổ vẹo
Nó là một cây hòe xiêu vẹo. Có thể do chạc cây đặc biệt nên từ lúc nó trưởng thành tới giờ, hầu như mỗi tháng sẽ có vài người tới treo cổ.
Đêm khuya mù mịt, một chàng thư sinh ném dây lên chạc cây, kết thành nút thòng lọng, rồi đưa đầu vào, chân đạp ngã bệ đá. Quá khứ vụt qua trước mắt chàng thư sinh như một chiếc đèn lồng kéo quân. Chàng đột nhiên có chút hối hận, nhưng sợi dây đã thít chặt vào da thịt chàng, kéo cuộc sống của chàng đi xa dần.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, chạc cây đột nhiên bị gãy, chàng thư sinh ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển. Sau khi đã hồi phục, chàng đứng dậy thu dọn rương sách, lẳng lặng bỏ đi.
Sau lưng anh, cây hòe chỉ một thân đứng sừng sững, hướng thẳng lên trời.
“Tại sao ngươi lại tự chặt cành của chính mình?”
“Hắn chưa muốn chết.” Cây hòe nhẹ nhàng đáp, “Chỉ là quá bốc đồng mà thôi.”
“Ngươi lúc nào cũng như vậy hết.” Cây bách lắc đầu thở dài, “Tới hôm nay ngươi chẳng còn chiếc lá nào cả, ngay cả quả cũng chẳng còn.”
“Ai nói vậy? ”Cây hòe nhìn theo bóng lưng thư sinh khẽ cười. “Trên đời này, đâu đâu cũng có quả của tôi cả.” ( Ý nói thành quả, nhân quả)
4. Về nhà
“Ngươi cũng thật sự ăn cực chịu khổ .” Hắc Vô Thường lắc đầu, “Ngàn năm gian khổ chỉ đổi một ngày này có đáng không?”
Người đàn ông cười không trả lời.
Hắn đi theo Hắc Vô Thường bước vào điện Phục Sinh, trong điện trống trải vô cùng, chỉ có một mình thẩm phán ngồi trên ghế.
“ Nhà ngươi có thể chọn quay trở lại bất kì thời gian, bất kì địa điểm nào lúc còn sống.” Thẩm phán nói, “ Nhưng giá đổi là một nghìn năm.”
Người đàn ông gật đầu.
“ Điều kiện chắc ngươi đã xem rồi. Ngươi chỉ có thể bàng quan chứ không được phép nhúng tay thay đổi bất kì việc nào,” thẩm phán nói tiếp “ đã như vậy, ngươi còn muốn quay về sao?”
“ Muốn.”
Thẩm phán thở dài nói: “ Ngươi chọn thời gian địa điểm nào.”
“ Lúc 14h28p04s ngày 12 tháng 5 năm 2008, tại công ty. ”
Người đàn ông đứng thẳng người, mắt sáng ngời.
“Cho tôi được về nhà.”
5. Kẻ trộm
Cô gái gầy gò xanh xao lén lút đi theo sau lưng người đàn ông, ngón tay nhẹ đưa về phía trước, móc ra hai đồng bạc từ trong túi người đàn ông. Cô nhẹ nhàng quay đầu định bỏ chạy thì một thanh kiếm sắc bén đã chĩa vào cổ họng cô. Người đàn ông đứng trước mặt cô nhìn từ trên xuống. Lúc này cô gái mới nhận ra trước mặt mình là tướng quân thủ thành.
“Ta không cho phép, ngươi không được trộm.”
Cô gái rùng mình sợ hãi.
Vị tướng quân mỉm cười cất gươm đi, nhét bạc vào tay cô gái, vỗ nhẹ đầu cô rồi xoay người bước đi.
Mười năm sau, chiến tranh bùng nổ, vị tướng khoác lên mình bộ giáp bạc. Ông dẫn binh xông pha giết chết bao kẻ địch.
Kẻ địch bèn mua chuộc thuộc hạ bên cạnh vị tướng. Vào ngày hôm đó, tên phụ tá đã rút con dao găm rồi đâm vào lưng vị tương kia. Ánh dao lạnh lẽo lóe lên, tay tên phụ tá bị chặt thành hai khúc.
Một cô gái quần áo chỉnh tề, bất ngờ xuất hiện . “Ta không cho phép,ngươi không được trộm.”
6. Vô cùng
Người ta nói rằng trên thế giới này có rất nhiều vũ trụ song song, . Bất cứ câu chuyện thần thoại hay cổ tích nào cũng đều có thật cả, chỉ cần bạn chịu tìm kiếm, bạn sẽ tìm thấy lối vào những vụ trụ đó.
Chàng trai luôn tin tưởng vào những điều này.
Từ hơn mười năm trước, anh đã bắt đầu tìm kiếm vũ trụ trong chấp niệm của mình. Nhưng đó dường như chỉ là một giấc mơ xa vời. Anh đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không tìm được chiếc cổng ấy. Anh ấy tiếp tục hát những bài ca dao về thế giới đó, cứ như thể bằng cách này, anh ấy sẽ bắt được chiếc đuôi của những giấc mơ của mình vậy.
“Mấy câu chuyện đó chỉ là bịa đặt thôi.” Những người xung quanh nói với chàng trai. Mỗi lần nghe nghe, anh đều cười và lắc đầu.
Sau đó, anh mắc bệnh nan y, những cơn đau dần dần khiến anh ốm yếu trơ gầy. Nhưng anh ấy vẫn cứ hát những bài ca dao đó cho đến khi không nói nên lời.
Ánh đèn mổ trong phòng cấp cứu chói lòa mắt anh, ân thanh càng lúc càng xa dần trở nên hư ảo. Anh hít hít mũi, anh ngửi thấy mùi cỏ xanh thoang thoảng.
Anh cố gắng mở mắt, vô số tia sáng như những con bướm rực rỡ bay lượn trước mắt anh. Anh đưa tay che đi ánh sáng chói lóa ấy, không ngờ lại thấy bàn tay mình trở nên bé xíu như trẻ con.
Một giọng nói vang lên bên tai anh.
“ Con là… đứa trẻ được chọn sao?”
7. Mèo vụng và người ngốc
Cậu bé đang ngồi trong cửa hàng, dưới ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn, một tiếng meo meo vang lên.
“Con mèo ngốc không bắt được cá này.” Cậu bé quay lại, lấy một con cá trên thớt rồi ném sang. Con mèo ngoạm cá rồi bỏ chạy.
Cơn bão bất ngờ ập vào cảng biển. Do không thể ra khơi mà việc buôn bán của cậu ngày càng sa sút. Cuối cùng, đến tiền ăn cơm cũng chẳng đủ nữa.
“Meo meo.”
“Tớ không còn gì để cho cậu nữa cả.” Cậu bé cười khổ.
Con mèo ngoạm những bao tải to từ góc phố tới, chỉ với một cái hất nhẹ, vô số cá khô rơi xuống mặt đất rồi chất thành đống lớn.
“ Cái đồ ngốc không bắt được cá này.”
8. Cây phong và chim sẻ đỏ
Người ta nói rằng chim sẻ đỏ vốn có màu trắng và thích làm tổ trên những cây phong. Ngày ngày nó vỗ cánh bay tới bay đi trên những vòm cây.
Cây phong chỉ có ở phía bắc, mà vào mùa thu thì thời tiết càng lúc càng lạnh. Chim bồ câu hỏi chim sẻ, tại sao các cậu lại sống ở một nơi lạnh giá như vậy?
Chim sẻ cười lắc đầu, im lặng không trả lời.
Chim cổ đỏ cũng hỏi chim sẻ rằng quả của cây phong cũng không ngon, vậy tại sao nó không sống ở một nơi khác?
Chim sẻ vẫn cười lắc đầu, im lặng không nói.
Sau khi lũ chim bay đi hết, nó mới nhảy lên cành cây, thì thầm với cây phong, đỏ bừng cả người, có chút buồn rầu nói: “Em thích anh, nhưng anh lại là cây, không hiểu em nói gì.”
Vừa dứt lời, cây phong đó giờ lá cây luôn xanh biếc, trong bỗng chốc, đỏ bừng như áng mây ráng chiều.
9. Bầu trời sao
Người ta nói rằng trèo trên đỉnh núi ngắm sao thì các ngôi sao sẽ vô cùng sáng chói. Cô gái luôn mong nhìn ngắm một lần, nhưng lại chưa bao giờ có cơ hội.
Năm ba tuổi, cô gái bị tai nạn ô tô và không thể đứng dậy được nữa.
“Không sao đâu.” Cô gái vẫn nháy mắt, mỉm cười, nhưng anh cô biết rằng trong đôi mắt đó luôn tràn đầy khát khao.
Anh trai của cô gái nghe nói trên núi có nàng cáo tiên, chỉ cần thành tâm nàng sẽ hiển linh. Sau bữa cơm chiều hôm đó, anh mang cống phẩm lên núi làm lễ, cầu cho trời quang mây tạnh.
“Anh dẫn em đi ngắm sao nhé.” Chàng trai đặt chiếc giỏ rỗng xuống, giọng điệu kiên quyết. Anh cõng em gái mình trên lưng và đi về phía đỉnh núi. Mồ hôi rơi từng giọt từng giọt, thấm ướt dấu chân anh.
Một tiếng rồi lại hai tiếng, cuối cùng anh cũng leo lên đến đỉnh núi. Ánh trăng xuyên qua những đám mây mờ ảo, trên bầu trời không một vì sao.
Anh để em gái xuốn, gương mặt tràn đầy thất vọng, nước mắt chảy dài qua kẽ tay.
Bỗng một con cáo trắng từ từ bước đến, nó chồm lên vai chàng trai và nhảy về phía bãi cỏ.
Thế là hằng ha sa số con đom đóm giật mình bay lên, sáng lấp lánh cả bầu trời đêm.