Tản mạn vài dòng về nhân vật Lôi Thần trong tiểu thuyết Cầu Ma

by admin

    “Tô Minh, chỗ tôi chỉ có hai cái thạch tệ, đây là tôi không dễ dàng đổi lấy được, cậu…cậu định lúc nào trả lại…” Lôi Thần đôi mắt mong chờ nhìn Tô Minh.

***

    “Hôm nay tôi nhìn thấy Bắc Lăng, trông thấy hắn là tôi mệt rồi, đặc biệt là bên cạnh hắn còn có Trần Hân. Hắn sớm đã biết Trần Hân có ý với cậu!” Lôi Thần nói nhỏ, rất là tức giận.
    Lôi Thần muốn nói cái gì, nhưng thấy Tô Minh dáng vẻ bình tĩnh, cuối cùng không nói nữa. Gã hiểu Tô Minh, như Tô Minh hiểu chính gã.

***

    Gã biết Tô Minh trọng ân.
    “Tô Minh, con người sẽ thay đổi…” Thật lâu sau, Lôi Thần khẽ nói.
    “Theo lớn lên, trải đời, rồi sẽ biến đổi. Có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ đổi thay. Tôi cảm thấy, cậu cũng thế…” Lôi Thần thì thào.

Tản mạn vài dòng về nhân vật Lôi Thần trong tiểu thuyết Cầu Ma

 

    Cầu Ma là tác phẩm đem đến cho tôi nhiều cảm xúc. Nhiều lúc tôi muốn viết nhưng vì mạch truyện đang diễn tiến hay nên không muốn dừng lại để viết, lại nghĩ sau này có thể viết bất cứ lúc nào, nhưng rồi khi cảm xúc trôi tuột mất thì tôi không còn viết được nữa. Cho đến sau cùng, nhân vật mà tôi muốn viết nhất, để lại nhiều cảm xúc lắng đọng nhất, lại chính là Lôi Thần – một nhân vật có thể nói là mấu chốt nhưng thật ra rất ít xuất hiện, chủ yếu ở đầu và cuối tác phẩm, lại khiến tôi tiếc nuối và đau lòng nhất!

    Từ lúc chẳng là ai cho đến khi trở thành cường giả, Tô Minh đã gặp lại đủ mọi người quen Ô Sơn, chỉ có Lôi Thần, hắn mãi vẫn chưa tìm được…

    Lôi Thần… rốt cuộc gã là ai, đang ở chốn nào trong thế giới Tang Tương này? Rồi khi hội ngộ, Lôi Thần có còn là Lôi Thần trong ký ức Tô Minh không?

 

    Từ bé, Lôi Thần đã khiếm khuyết tình yêu thương. Tộc Tố Minh bị tiêu diệt, mẹ mất sớm, cha thủ đoạn ngoan lạt làm tất cả mọi điều xấu xa chỉ mong con trai có ngày quật khởi Tố Minh tộc. Từ lúc vừa ra đời, số mệnh Lôi Thần đã được định sẵn. Gã không có lựa chọn.

 

    Khi Đế Thiên tính kế trên lũ hồn của Tô Minh, cha Lôi Thần là Tô Hiên Y cũng can thiệp một phần trong kế hoạch ấy. Tô Hiên Y cho con trai giáng xuống làm bạn của Tô Minh. Tất cả chỉ là bàn cờ giữa các đại năng giả. Con cờ vẫn mãi là con cờ, dù thế nào nó vẫn chịu sự khống chế của người đánh cờ, nhưng không ai ngăn cản được tình cảm phát triển giữa các quân cờ vốn định sẵn phải đối địch nhau. Khi Lôi Thần và Tô Minh trở thành huynh đệ thân thiết, có thể trong mắt của Đế Thiên và Tô Hiên Y ấy chỉ là an bài trong kế hoạch, nhưng trong mắt hai thiếu niên năm ấy, đó là tình bằng hữu chân thực và trong sáng.

 

    Lúc ấy Tô Minh vẫn không biết thân phận thật của mình, tuy truyện không nói rõ nhưng tôi tin lúc này Lôi Thần đã biết sự thật hoặc ít nhất là phần nhỏ nào đó, gã biết Tô Minh đã định sẵn là kẻ yếu không có ngày quật khởi, tuy không thể thay đổi điểu đó nhưng gã hạ quyết tâm bảo vệ Tô Minh cả đời!

 

    “Tô Minh, chúng ta từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, về sau ta sẽ bảo hộ cho ngươi, nếu ai dám chọc ngươi đó chính là cùng ta Lôi Thần muốn gây khó dễ!” Hắn nói xong, dùng lực vung cánh tay một phát, nhếch miệng cười ngây ngô rồi đi ra ngoài.

 

    Số phận an bày cho Lôi Thần trở thành cường giả trong kỷ nguyên và Tô Minh chỉ là con cờ bất lực trong tay các đại năng giả, nhưng rốt cuộc, bằng ý chí bất tử bất diệt Tô Minh đã vượt qua vô số nghịch cảnh và trở thành người mạnh nhất kỷ nguyên, trong khi Lôi Thần, vẫn đi theo con đường đã được vạch định sẵn, an toàn và ít trắc trở, sau cùng gã vẫn là cường giả sống sót qua tai kiếp Huyền Táng giáng lâm, nhưng những gì Lôi Thần đạt được lại kém xa Tô Minh vô cùng!

 

    Lôi Thần, với con đường bằng phẳng và hạn hẹp của mình, cuộc đời gã ít chông chênh, càng không có nhiều cuộc tao ngộ ngoài mong đợi giống Tô Minh. Gã vĩnh viễn không có sư phụ như Thiên Tà Tử hay các vị Đại Nhị Tam sư huynh, không có người con gái chờ đợi cả ngàn năm như Phương Thương Lan, càng không tồn tại hồng nhan tri kỷ như Hứa Tuệ… Những con người và sự việc quan trọng đối với Tô Minh, thật sự đã quá nhiều. Còn với Lôi Thần, những thử thách gã nếm trải, những con người gã gặp gỡ, đều đã được tính toán tỉ mỉ bởi người cha Tô Hiên Y, ngay cả Ô Sơn cũng chỉ là một kế hoạch nhỏ trong toàn bộ kế hoạch lớn, nhưng bất chấp kết quả của lần thí nghiệm này là gì, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời gã cảm thấy vui vẻ hạnh phúc thật sự. Ở Ô Sơn gã có một mái nhà thật sự, có phụ thân gần gũi giản dị, có A Công hiền từ luôn bảo vệ che chở bộ tộc, có những người bạn tuổi thơ, và nhất là có huynh đệ thân thiết Tô Minh!

 

    Lần đầu tiên khi đọc Cầu Ma, đọc Tô Minh thời trẻ, đọc Lôi Thần thời trẻ, đọc Ô Sơn trong những năm tháng yếu ớt ấy, tôi chỉ thấy nó vô cùng bình thường. Nhưng giờ đây ngoảnh đầu nhìn lại cái bình dị thuộc về Ô Sơn năm ấy, tôi nhận ra nét đẹp đơn sơ và chân thành ấy! Đẹp đến nao lòng!

 

    Nếu đi trong năm tháng, không có nhớ lại, thì sẽ không nghe thấy năm tháng tuổi xuân ai đang thở dài.

 

    Như đã nói trên, thành tựu của Lôi Thần sau này đã kém xa Tô Minh, dù đã cùng nhau sống sót qua tai kiếp Tang Tương, dù đã cùng tồn tại trên Cổ Táng quốc. Nguyên nhân không phải vì Lôi Thần kém cỏi, mà chỉ là gã đã mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi. Vì vậy, gã lựa chọn lạc lối, hay nói cách khác là… trầm luân…

 

Lôi Thần cười nhìn Tô Minh, vẻ mặt dần xuất hiện tang thương.
Tô Minh nhìn Lôi Thần, nhỏ giọng nói:
– Tại sao?
– Mệt mỏi, mệt từ tận trong tim. Nhiều năm qua rồi, mệt, rất mệt.
Lôi Thần lộ vẻ mặt cay đắng, cầm lấy vò rượu lại uống hớp lớn, thở hắt ra.
Lôi Thần nở nụ cười nói:
– Như bây giờ rất tốt, ta rất thỏa mãn. Nơi này có ngươi, có A Công, có phụ thân, có tộc nhân Ô Sơn, cũng có thế giới của ta.
Dường như Lôi Thần rất thỏa mãn.
– Điều duy nhất ta tiếc nuối là đã rất lâu không uống rượu cùng ngươi. Kiếp trước ngươi và ta là huynh đệ, đời này ngươi có muốn cùng ta uống hết cuộc rượu này không?

 

    Nếu Lôi Thần lựa chọn đi tiếp, có thể gã sẽ thoát khỏi cảnh cơ cực hiện tại, hoặc nếu lựa chọn kết thúc sinh mệnh, Tô Minh sẽ thu lại phần hồn để hồi sinh cho gã trong thế giới tốt đẹp. Thế nhưng, trong thế giới ấy của Tô Minh, có lẽ vẫn ngọn núi và bộ lạc tên Ô Sơn, nhưng sẽ không còn là Ô Sơn mà Lôi Thần mong muốn. Ô Sơn của Lôi Thần, là nhất định phải có A Công Mặc Tang hiền từ che chở bộ lạc, là có phụ thân yêu thương giản dị, còn có bạn thơ ấu Trần Hân Bắc Lăng, và nhất là… có Tô Minh! Một Tô Minh niên thiếu chưa trải sự đời, hắn cùng người yêu là Bạch Linh vẫn sánh đôi bên nhau, lại còn có bạn của Bạch Linh là cô nương mập mạp xinh xắn… đây mới là thế giới mà Lôi Thần khao khát. Vì vậy, Lôi Thần nguyện ý sống mãi trong thế giới ảo cảnh ấy, nguyện ý trầm luân muôn đời mà không muốn đi vào thế giới yên bình của Tô Minh!

 

Lôi Thần nhỏ giọng nói:
– Kiếp trước là huynh đệ đổi lấy cuộc rượu đời này. Tô Minh, nguyện chúc ngươi thượng lộ bình an.
Sau lưng Lôi Thần vang tiếng cười.
– Lôi Thần, chẳng phải đã hẹn là hôm nay uống rượu sao? Nào nào nào, lần trước không uống thắng ngươi, ta không tin lần này sẽ thua!
Lôi Thần ngoái đầu, thấy Tô Minh chiếu trong mắt mình, bên cạnh hắn có một nữ nhân, là Bạch Linh.
Lôi Thần mỉm cười, khóe mắt liếc bóng dáng Tô Minh đi xa, thanh âm gã nghe thấy đã tan mất trong gió tuyết.
Bên cạnh Lôi Thần vang giọng nữ:
– Đang nhìn cái gì vậy?
Lôi Thần nghiêng đầu nhìn, gã thấy nữ nhân từng được gã thích, thân hình đẫy đà phù hợp Man tộc. Nữ nhân bị Lôi Thần quên tên bây giờ trông như đẹp hơn một chút.
Lôi Thần cười nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Không có gì, ta chỉ cảm thấy chỗ đó có một người rất giống Tô Minh. Nào nào nào, chúng ta uống rượu!
Tô Minh đứng cùng Bạch Linh ngẩn r,a theo ánh mắt Lôi Thần nhìn ra ngoài gió tuyết nhưng không thấy gì hết.
Lôi Thần lắc đầu, nói:
– Ngươi không thấy là bởi vì ngươi là người ở trong mắt ta chứ không phải thế giới trong mắt hắn.
Lôi Thần cầm vò rượu lên uống hớp lớn.
Gió tuyết ngày càng lớn, mơ hồ thế giới, mơ hồ Ô Sơn bộ lạc, mọi người bên cạnh Lôi Thần.
Nhưng như Lôi Thần đã nói, đây là thế giới trong mắt Lôi Thần.

 

    Lôi Thần, đương nhiên gã biết gã đang trầm luân trong ảo cảnh, nhưng nếu gã vui vẻ hạnh phúc chấp nhận điều đó, thì có gì là quan trọng! Gã vẫn biết ảo cảnh không có thật, rằng cảnh tượng Tô Minh đang rời đi mới là thật, còn Tô Minh đi tới cùng Bạch Linh chỉ là hư ảo, nhưng… là hư là thực, có thật quan trọng sao?

 

Giống như Thiên Tà Tử đã nói với Tô Minh:

Tiếp tục đi xuống chưa chắc bọn họ sẽ sống lại. Nếu không đi thì tại chỗ này, ngươi quay đầu phàm trần, thành tiêu dao tiên, bọn họ… sẽ cùng ngươi.

 

    Chỉ cần quay đầu lại, sẽ nhìn thấy những người ta mong chờ… Quay đầu phàm trần, thành tiêu dao tiên… Việc gì ngươi phải khổ sở thế này?

 

    Đế Thiên chấp nhận dừng lại và quay đầu trở thành tiêu dao tiên, Lôi Thần cũng vậy, chỉ có Tô Minh là không chấp nhận dừng lại, “quay đầu phàm trần không thành tiên”. Vì mong muốn của Đế Thiên là làm sống lại những người thân yêu và cùng tận hưởng cuộc sống vĩnh hằng, còn Lôi Thần, gã chỉ muốn lưu giữ ký ức về Ô Sơn, nhưng Tô Minh thì rộng lớn hơn cả. Ngoài ký ức Ô Sơn mà từ lâu hắn không còn chấp nhất nữa, hắn đã mang nặng tình cảm với Cửu Phong, với ba cô gái có nhiều mối tương quan chồng chất, với những người y đã từng hứa hẹn… Tóm lại, tôi muốn nói, Lôi Thần chỉ là Lôi Thần với mong ước trở lại ký ức Ô Sơn, bởi sự việc và con người quan trọng với gã quá ít ỏi! Trải qua bao tuế nguyệt, ký ức hạnh phúc nhất của Lôi Thần chỉ có Ô Sơn, và gã muốn dừng lại ở khoảng thời gian tốt đẹp ấy, nên gã đã dừng lại. Còn Tô Minh, mang trọng trách quá lớn, có quá nhiều người mà gã đã hứa phải hồi sinh, vì vậy Tô Minh không có lựa chọn, chỉ đành phải đi tiếp tìm lối thoát. Tô Minh có mệt không? Có chứ, nhưng ý chí kiên định cùng lời hứa không cho phép hắn dừng lại, hắn phải đi tiếp. Lôi Thần thì khác, lần đầu tiên trong đời gã không còn bị trói buộc nữa. Từ nay gã có thể sống theo theo cách gã muốn.

 

    Và trong thế giới phế tích này, gã muốn… mãi mãi trầm luân…

    Trầm luân trong ký ức Ô Sơn!

    Có thể đời này kiếp này, Lôi Thần sẽ không thoát ra được (và gã cũng biết thế), nhưng không còn quan trọng nữa.

 

    Tô Minh đã vượt qua ký ức Ô Sơn, hắn không còn mang chấp niệm về nó nữa. Nhưng Lôi Thần thì trái ngược, Ô Sơn mãi mãi trong lòng gã!

 

    “Chúng ta sẽ thay đổi sao”

    Trong đêm trăng sao xa xưa ấy, khi Lôi Thần khẳng định lúc trưởng thành con người sẽ thay đổi, nhưng Tô Minh cho rằng mình sẽ không thay đổi. Rồi trải qua bao biến cố thảm liệt và tuế nguyệt tang thương, khi Tô Minh không còn xem nặng chuyện Ô Sơn, chỉ có Lôi Thần vẫn coi Ô Sơn là trân quý nhất trong đời. Rốt cuộc, là ai đã thay đổi?

————————————–

bangvan.net

    Viết xuống “Tản mạn vài dòng về nhân vật Lôi Thần trong tiểu thuyết Cầu Ma” không dễ, mọi người tán dương chính là động lực để tiểu biên tiếp tục kiên trì viết tiếp! Hẹn gặp lại a…

You may also like

Leave a Comment