118
Năm hết Tết đến, trước khi lên Hà Nội qua nhà n.y chúc Tết rồi mới lên, mình từng đến đây 1 lần rồi và đây là lần thứ 2, vào thì cũng gương mặt quen thuộc ấy, chào hỏi cô chú, mừng tuổi cô chú, mừng tuổi n.y, mừng tuổi em trai của n.y và mừng tuổi 1 đứa cháu nữa…mình thì cũng mới ra trường đi làm, công việc cũng gọi là tạm ổn với 1 đứa mới ra trường như mình, mừng tuổi hết rồi, đang định lên Hà Nội thì 1 sự kiện xả ra, chính là lý do mình để cái tựa đề như ở trên, ra tới cửa, ko thấy 1 chiếc giày của mình đâu (mình đi đôi Nike, mới mua ngay trước Tết hơn 14tr để đi chơi Tết, nay qua nhà n.y nên ăn diện 1 chút)…mình hỏi:
- Ơ em ơi, anh vừa để đôi giày ở đây đâu mất rồi nhỉ, có ai đá nhầm ko?
Mình lúc đó cũng chỉ hi vọng bị đá nhầm đi đâu, tìm quanh 1 lúc ko thấy đâu, n.y mình mới bảo: - Anh thử xuống bếp xem?
- Sao lại xuống bếp, xuống bếp tìm giày á?
- Vâng, có khi cái Lu nó tha đi đấy.
- Gì?
- Nó tha đi đấy, nó hay gặp giày của người ta lắm, anh nhìn nhà em đều phải để trên giá giày cao cao kìa.
Quay ra thì đúng thật, có mỗi mình để giày ở trước cửa, còn lại toàn mấy đôi dép hỏng với cũ…mọi người để giày hết lên cao…Linh cảm chẳng lành, mình làm theo lời n.y thì ôi thôi, ** con Lu nó đã gặm tan nát 1 bên giày của mình, kiểu lúc ấy mình bị shock ấy, ôi đôi giày 14tr của mình, mà giờ mất 1 cái thì làm sao có thể đi cái còn lại đc? Nhìn qua tình trạng kiểu *éo thể nào sửa được nữa rồi…n.y mình còn nói nhẹ: - Quên mất em ko bảo anh.
Mình nhắc khéo: - Ừm em quên nên anh mất 14tr đấy.
- 14tr gì, đôi này anh 14tr á.
- Ừm 14tr.
- Thế là do anh, do gì em, đôi giày đắt thế anh phải ngồi canh hoặc có phương pháp giữ, ai mà biết con Lu nó thích…
Nói qua nói lại 1 lúc thì đằng nào cũng hỏng cmnr, mình lấy tạm đôi dép ra đi, cầm đôi giày nước mắt dàn dụa…nói thế thôi chứ *éo thể nào khóc đc nữa, nó là cảm giác uất ức tột cùng. Đôi này là đôi giày đắt nhất mình từng mua, kỉ niệm năm mình ra trường, kỉ niệm năm đầu tiên đi làm…vậy mà giờ 1 bên còn nguyên, 1 bên nát vụn…mà ch0’ gặm kiểu gì thủng cả giày đc nhỉ?
Chán, mình tâm sự cho anh em rút kinh nghiệm, đẹp đẽ *éo gì biết thế ngay từ đầu đi dép tổ ong đến nhà n.y thì đã ko phải mừng tuổi con Lu hơn 7 củ.
** viết ra những dòng này vẫn thấy cay, lại còn phủi lỗi lầm đổ tại mình ko trông giày nữa?