Thực tế thì khi bị đột quỵ thì chúng ta sẽ cảm thấy như thế nào?

by admin

Phản ứng của mọi người khi trải qua cú đột quỵ đó ra sao? Lúc đó, mọi người có nhận thức được nó đang xảy ra hay không?
Tôi gặp những video trên Youtube của người bị đột quỵ và tất cả bọn họ đều có vẻ không thực sự nhận thức những gì họ đang nhìn vào. Họ thay đổi hành vi ngay lập tức và nhìn vào vô định, nhưng có vẻ như họ vẫn hiểu người khác đang nói gì, chỉ là không thể đáp lại được.


Tui bị xuất huyết não, ồ nó là cơn đau đầu kinh khủng nhất trong đời. Sau đó tui cảm thấy nửa trái của mình bắt đầu đi từ râm ran sang tê dại và bước đi khập khiễng. Tui khiếp hãi vì rõ ràng là có gì đó không ổn đang xảy ra. Sau khi xe cứu thương đến thì tui chẳng nhớ gì nữa.

Chính xác những gì xảy ra với tui. Tui bị chảy máu dưới nhện (một thể đ ột q uỵ xuất h uyết não). Cơn đau đầu tồi tệ nhất từng gặp trong cuộc đời. Tê bì nửa phải cơ thể trong vòng 10 phút rồi sau đó tui cũng cử động lại được.
Nghĩ chắc là đau nửa đầu thôi, nên tui dành 2 ngày nằm trên giường, nôn mửa sau mỗi ngụm nước chỉ vì cơn đau kinh hoàng này, cho đến khi tui được đưa vào phòng cấp cứu 2 ngày sau đó.

Edit: Điều hài hước là tui nói với bố (bằng một giọng điệu xấu hổ) “Con bị đột quỵ rồi bố”. Tui cũng không biết vì sao mà mình biết đó là đột quỵ. Nhưng dựa theo tiền sử của chứng đau nửa đầu của con gái mình, khi tui đánh thức bố dậy vào nửa đêm, ông nghĩ rằng chắc tui lại bị đau nửa đầu thông thường thôi. Tui rối đến mức không giải thích được, và cũng chẳng còn đủ sức để đánh giá xem mình đang bị gì. Đừng như bố con tui nhé các ông.

Vãi thật, tui ngạc nhiên là bạn đã đợi tận 2 ngày trong tình trạng đó. May mà bạn cũng kịp tới phòng cấp cứu.

Yeah tui cũng vậy. Tui không trách bố chút nào. Ai lại nghĩ được một đứa mới 20 tuổi đầu lại bị đ ột q uỵ cơ chứ?


Triệu chứng duy nhất của tui là tui bị nhìn mọi thứ thành hai, mất thăng bằng và ngã vô số lần. Ngoài những điều kể trên, tui vẫn nhận biết những gì đang xảy ra, và vẫn có thể suy nhĩ cũng như nói một cách rành mạch. Trong đầu tui kiểu “cái đ*o gì đang xảy ra với mình vậy?”

Mỗi cơn đột quỵ rất khác nhau tuỳ vào vị trí xảy ra tắc nghẽn trong não bộ. Một vài người thì khuôn mặt họ rũ xuống, một số thì không thể nói, số khác lại bị mất thị lực. Nó là tuỳ vào mỗi trường hợp và không phải ai cũng giống ai.

Mấy điều này chính xác là những gì xảy ra với tui khi bị thiếu máu não và đột quỵ xảy ra ở não giữa. Tui cảm thấy một bên của mình rũ xuống. Tui nghĩ chắc nó xảy ra với tiểu não đầu tiên,
Sau đó, trong phòng cấp cứu, tui mất khả năng ho, nuốt hay nói gì đó ngoại trừ tiếng ú ớ khàn khàn. Đây là lúc mà tai biến ở não giữa xảy ra.


Tui cũng có một chút trải nghiệm trong vụ đó. Sợ vãi linh hồn khi mà thấy cơ thể mình không cử động được bình thường…kiểu như bị say rượu. Tui không giữ mình thăng bằng được, mọi thứ bị nhân đôi lên và hoa mắt. Cơn hoảng sợ đó thì chẳng vui tí nào nhưng cái cảm giác của cơ thể khi đó thì khá là hay ho. Nghe có vẻ như tui đã gặp may so với mọi người.

Tui cũng bị y hệt như vậy ngoại trừ việc bị nhìn mọi thứ bị nhân đôi khi thức dậy vào buổi sáng hôm đó. Cứ quay đầu là cảm thấy choáng váng. Cảm giác đó kì cục vãi


Tui không hề biết mình bị đột quỵ, chỉ thấy là tay không cử động được bình thường. Đầu tiên là ở các ngón tay, rồi vài ngày sau đó là toàn bộ bàn tay bị tê liệt. Tui không có ý định đi viện vì không có bảo hiểm, nhưng khi nhận ra nó nghiêm trọng hơn tui tưởng, tui bắt chuyến tàu tới bệnh viện.
May sao họ nhập viện cho tui nhanh như cơn gió. Họ đưa tui vào chụp MRI để loại trừ khả năng bị đột quỵ, nhưng rồi họ thấy bóng như cái lỗ trong bộ não của tui, tạo nên bởi một cục tụ máu ở vùng thực hiện chức năng điều khiển tay trái.
Họ mất hàng tháng để xác định xem cục máu đó tới từ đâu nhưng chẳng có kết quả.
Thật may là bệnh viện đã nhanh chóng đưa tôi vào mục bảo hiểm sức khoẻ cộng đồng của bang, thậm chí còn lùi ngày ký hợp đồng bảo hiểm về trước khi tui bị đột quỵ. Do đó tui không phải đối mặt với chiếc hoá đơn nào cả, và hiện giờ tui có đến 5 bác sĩ ở những chuyên môn khác nhau chăm sóc cho tui ở những vấn đề khác nhau.

Thông qua việc luyện tập, tui đã phục hồi lại 90% chức năng của đôi tay rồi, ít nhất tui không còn cảm thấy mình bị tật nữa

Người mẹ 77 tuổi của tui trải qua 3 lần đột quỵ kể từ tháng 3, và họ cũng không xác định được cục tụ máu đó đến từ đâu. Bà ấy từng là người phụ nữ rất năng động, nhưng hiện tại nửa phải cơ thể của bà rất yếu và luôn sợ hãi việc bị ngã. Cảm giác này (giống như choáng váng) xuất hiện trong đầu bà và bà buộc phải nằm xuống. Các bác sĩ không biết nó là gì nhưng nó thực sự cản trở quá trình hồi phục của bà.


Một sáng nọ, tỉnh dậy và thấy môi mình cứng đờ. Khi ra ngoài sân trước nhà cùng chồng, chỉ cách khoảng 90m từ cửa nhà, tui đứng ngây ra đó và thực sự không tìm được đường trở về ngôi nhà. Tui bị hoang mang không biết mình đang ở đâu. Không hề cảm thấy đau đớn hay gì cả. Tui hiểu những gì chồng đang nói nhưng không biết làm thế nào để đến được cái cửa nhà. Cảm giác sợ hãi bao trùm. Rồi chồng tui đưa tui đến phòng cấp cứu.


Tui bị đột quỵ hai lần, nó gây ra bởi cuộc giải phẫu động mạch đốt sống của tui trước đó.
Lúc đầu tui khá ổn, vẫn loanh quanh trong một mình trong nhà cùng con mèo.
Điều tiếp theo mà tui biết là cảm giác như một luồng sáng nóng rực chiếu vào rồi sau đó cơn choáng váng ập tới. Tui cố gắng bước loạng choạng ra tới cửa trước để tìm người hàng xóm trên đường xe vào nhà của họ, và họ đã kịp đỡ lấy tui trước khi tui ngã xuống vì cơn choáng.
Trên đường tới phòng cấp cứu, cách khoảng 10 phút di chuyển, tui thấy phát sốt trong người và đổ mồ hôi như tắm. Tui lịm đi vài lần, chẳng thể mở nổi mắt và giữ mình tỉnh táo (tui không hề mệt mỏi đến vậy, nhưng cảm giác như mọi sức sống của mình đều bay đâu mất). Rồi tui bắt đầu nói lắp.
Trong phòng cấp cứu, các triệu chứng hạ xuống trong chốc lát, họ thực hiện tiêm tĩnh mạch cho tui. Và khi thuốc được đưa vào, tui bị đ ột q uỵ lần nữa.
Nửa trái cơ thể bắt đầu thấy râm ran, rồi hết. Rồi đến nửa phải cũng y như vậy, rồi cũng hết. Và tui líu hết cả lưỡi vào như lúc nãy.
Tui cảm thấy rét run lên, có vẻ là do đổ mồ hôi quá nhiều. Rồi lại vào phòng cấp cứu lạnh lẽo, xe cứu thương, vào phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trường hợp nguy kịch) rồi về phòng bệnh.


Tui thường tả về nó như ánh flash của camera vụt tắt. Tui không chắc điều gì đang xảy ra với mình cho lắm, nhưng chắc chắn có gì đó không ổn.
Vật vã để trở về nhà và buộc phải đánh thức vợ dậy. Nói líu lưỡi và biểu cảm khác thường là những gì cô ấy kể lại. Lên xe cứu thương trong vòng 20 phút sau đó


Tui vừa kết thúc ca làm việc buổi tối. Bắt đầu hát hò vài câu và nhận ra sự sai sai trong âm thanh mình nghe được. Sau đó tui không cảm nhận được tay phải nữa, không cầm được chìa khoá hay bất cứ thứ gì.
Rồi cảm giác như mình bồng bềnh trong sương mù như đang mơ, vẫn nhận thức được mọi thứ, nhưng cơ thể thì trong chế độ lái tự động.
Tui tới phòng cấp cứu kịp thời, ngay khi yên vị trong đó và bác sĩ kiểm soát tình hình, tui hôn mê luôn cho tới khi tỉnh dậy trong phòng ICU vào hôm sau.

You may also like

Leave a Comment