135
Mình, cựu sinh viên trường, 1 là cô gái, chưa n.y, chồng con, nhà cửa, xe cộ càng ko, đc cái công việc cũng tạm ổn, thưởng Tết 19tr. Với 1 đứa mới ra trường 2 năm thì mình nghĩ khoản tiền này cũng ổn nhưng…
3tr trả đứa bạn đợt trước vay nó vì thiếu tiền tiêu hàng tháng.
15tr thì gửi về cho bố mẹ…để trả nợ cờ bạc cho em trai.
Còn có 1tr để tiêu Tết…Nghĩ cũng chán lắm nhưng ko còn cách nào khác. Nhiều khi tự hỏi mình cũng là con…tại sao mình lại “Đc” đối xử như vậy.
- Em con mà con ko cứu nó? Con còn có tình người ko vậy?
… - Trang ơi, thương bố mẹ, giờ nó nợ nhiều quá…
… - Bố mẹ giờ cũng ko cần con phải báo đáp gì, chỉ mong con cố gắng trả nợ cho em con.
… - Con ơi con có lương chưa?
… - Tết có thưởng chưa con, trả bớt người ta, Tết người ta đòi quá.
… - Con ko giúp bố mẹ, ko giúp em, làm như vậy là bất hiếu đấy…
….
Cũng là con, nhưng lần nào gọi cũng chỉ hỏi có tiền ko, có lương chưa, thưởng có đồng nào ko. Ko hỏi sức khỏe, ko hỏi tình hình công việc, càng ko hỏi về chuyện tình cảm của mình. Nhiều lúc mình cảm thấy vì em trai, vì 2 chữ “Con trai” mà bố mẹ bất chấp tất cả, ko nghĩ tới suy nghĩ của mình… cái giá của việc bố mẹ chiều em quá, giờ ko chỉ bố mẹ, mà bản thân mình phải gánh, mà ko, phải gọi là mình gánh phần lớn ấy…
Ngồi trong bữa cơm, bố mẹ nói: “Con cố gắng đi làm kiếm tiền mà trả nợ cho em…”. Mình chẳng nói gì, ăn xong lên phòng nằm khóc.
Có rất nhiều người ngoài kia đang sống 1 cuộc sống vui vẻ với mức lương như mình, tụ tập bạn bè, có 1 mối tình, đi du lịch, mua sắm những đồ mình thích. Còn mình thì bạn bè ít dần, đồ đạc thì cũng chẳng dám mua, chỉ đủ dùng, cái nào sửa được thì sửa, cũng rất lâu rồi ko đi du lịch, có những lần cty đi du lịch mình xin “Dạ em ko đi thì cty mình có chuyển cho em sang chi phí hỗ trợ đc ko ạ, vì hôm đó em bận!”. Chẳng bận đâu nhưng nhận vậy để có thêm vài đồng ít ỏi, ai đi làm thì biết, đi du lịch đc bao ăn ở hỗ trợ nhiều thứ chứ nếu ko đi thì chỉ nhận chi phí ít thôi…
Có những ngày mệt mỏi, nằm nhìn lên trần của căn phòng trọ ọp ẹp rồi ngẫm “Ước mơ của mình là gì nhỉ?” thì chỉ 5s sau cũng nghĩ ra đc luôn “À, đầu tiên là trả nợ xong cho em trai đã, rồi mới dám ước tiếp!” đôi khi những câu nói xin tiền, hỏi mình có tiền ko còn xuất hiện trong giấc ngủ. Nhiều lúc cũng mệt mỏi nhưng nghĩ lại giờ ko làm…lấy tiền đâu ra trả nợ…Bố mẹ từ lúc biết em chơi cờ bạc phá hết tài sản cũng dần ốm yếu, đầu óc ko còn minh mẫn…Ngày xưa bố mẹ cũng thương mình lắm…mình nhớ những ngày khi mình còn bé lắm mọi người à…