Mấy nay đọc được nhiều vụ các cô gái, bé gái bị xhtd khi đi một mình, về khuya, đi chỗ vắng người. Mình đã hỏi thằng ny của mình (giờ là nyc, xin gọi là “nó”, là “Thằng”) có sợ mình bị không? Mọi người biết nó trả lời sao không?
Nó trả lời một câu khiên mình thấy tổn thương vô cùng “hồi nhỏ cô từng bị rồi mà” ( đây là câu chuyện không may hồi 5 tuổi mình cũng từng bị…).
Lúc nghe xong câu trả lời thực sự mình rất sốc, mình đã ch,,,ửi nó đủ thứ, = đủ ngôn từ. Nó còn thản nhiên thả icon kèm theo mấy câu ( mình coppy nguyên văn tin nhắn của nó dưới đây):
– Có mấy triệu đứa con gái xác xuất vào mình nó như trúng sổ số vậy
– Đang bảo cô lo xa thôi
– Lâu lâu có vụ mà bày đặt, cứ làm như là sắp bị đến nơi rồi
– T nói sai gì à bộ t đặt chuyện à cái đấy chính miệng cô chia sẻ
Mình không còn từ nào để diễn tả về con người này nữa, mình đã giả dụ người nhà nó giống như mình rồi gặp phải thằng N.y như nó xem nó có thản nhiên được vậy không ?
Mình chia sẻ câu chuyện bất hạnh hồi bé của mình nghĩ rằng nó sẽ cảm thông và thương mình, giờ mình chỉ cảm nhận được sự khinh bỉ từ nó vì vết dơ hồi bé của mình. Hèn chi biết bao lần nó để mình tự đi về giữa đêm khuya mà ko một chút lo lắng gì…vì nó nghĩ mình từng bị rồi giờ ko còn quan trọng nữa Đúng là mình đã yêu lầm người rồi!