[TRUYỆN MA] CÔ BÉ VÁY ĐỎ TRONG TRƯỜNG HỌC (PHẦN 2/2)

by admin

…….

Ra khỏi cổng nhà, đứa bé gái đó vừa vỗ tay vừa hát, lúc hát, cái đầu nó còn không ngừng lắc sang trái nghiêng sang phải. Tuy vậy, bước chân của nó vẫn đi theo đường thẳng. Chú út tôi nói, đêm hôm đó đặc biệt yên tĩnh, ngoài tiếng dế kêu và tiếng gió thổi ra thì không còn bất kì âm thanh nào khác. Hòa cùng với tiếng vỗ tay khô khan của cô bé còn có giọng hát khàn khàn vô cùng quỷ dị.

Tôi hỏi chú út: “Chú còn nhớ đứa bé đó hát gì không?”

Chú út nói: “Nhớ chứ, sao lại không nhớ cho được, bài đồng dao kinh khủng đó nguyên văn là như sau:

Em gái cõng búp bê

Đến công viên ngắm hoa

Búp bê khóc gọi mẹ

Chim non cười ha ha

Búp bê ơi búp bê

Tại sao em lại khóc

Có phải bởi vì là

Là em đang nhớ mẹ?

Búp bê à búp bê

Thôi em đừng khóc nữa

Nếu em có gì buồn

Thì cứ nói với ta

Búp bê kể với ta

Trước đây em có nhà

Có mẹ và có cha

Một ngày cha uống say

Vớ lưỡi rìu chẻ xuống

Đầu mẹ liền bay ra

Một nhát lại một nhát

Máu đỏ ướt nền nhà

Đầu mẹ lăn lông lốc

Còn đôi mắt của mẹ

Từ gầm giường ngó ra

Cha em gọi em giúp

Chôn mẹ dưới gốc cây

Rồi cha lại vung rìu,

Lột da của em xuống

Đem may thành búp bê…”

Đứa trẻ vừa hát vừa vỗ tay, hai bím tóc trên đầu cũng theo nhịp lắc mà đung đưa qua lại, dẫn chú út tôi đi vào trong rừng.

Chú út tôi chưa từng trải qua việc gì như thế, trong lòng sợ hãi vô cùng. Tuy vậy, dù sợ thế nào đi nữa thì thân thể cũng không nghe theo điều khiển của chú mà tự động từng bước từng bước tiến vào rừng, chú muốn dừng lại nhưng không có cách nào.

Đi vào trong rừng, mây trên trời che khuất ánh sáng mặt trăng, xung quanh bỗng chốc đen sầm lại. Lúc đó trong rừng càng yên tĩnh hơn bao giờ hết, không chỉ tiếng dế kêu mà đến cả tiếng gió thổi cũng đã bặt vô âm tín từ bao giờ.

Bóng dáng đứa bé đi trước trong bóng đêm lúc ẩn lúc hiện, giọng hát khàn khàn trầm bổng trong rừng càng thêm quỷ dị.

Sau khi vào rừng, mấy đứa trẻ trước hay tìm chú tôi chơi đùa đứng bên bờ ao ngó qua, không động đậy gì, đứa nào đứa đấy im thin thít. Chú út tôi vốn tưởng rằng đứa bé gái nọ sẽ dẫn chú đến cái ao, nhưng nó đi qua cái ao mà vẫn tiếp tục đi thẳng, đi hết cả cánh rừng.

Lúc đi qua cái ao rồi, mấy đứa trẻ con kia mới dám vẫy tay với chú, vừa vẫy vừa nhìn theo mãi. Đứa trẻ bị miếng ngọc của chú dọa dạo nhỏ khóc òa lên, gọi tên chú út, bảo chú út đừng có đi nữa. Chú út tôi bảo chú cũng không muốn đi nhưng không biết làm sao cả. Chú theo đứa bé gái đi mãi, đi đến tận cổng trường học.

Lúc đó, cổng lớn của trường học đang bị khóa, xung quanh trường không có một bóng người. Đứa bé gái đến trước cổng trường, khẽ đẩy một cái, cổng trường lập tức mở ra. Chú út tôi đi theo đứa bé vào trong trường thì phát hiện trường học lúc đó với ban ngày hoàn toàn không giống nhau.

Trường học ban ngày cửa sổ làm bằng gỗ, còn trường học trước mắt chú thì cửa sổ đều có những song sắt. Những song cửa ấy han gỉ biến dạng, cứ như ngay lập tức có thể gãy vụn ra vậy. Hơn nữa, các dãy phòng học cũng mục nát, bàn ghế bên trong gãy mục, cũng chẳng hề có bảng đen. Sân thể dục là một bãi cỏ dại hoang tàn, ngoài cỏ ra còn có vài cái trụ cao được dựng lên.

Đứa bé gái dẫn chú út đi vào trong bãi cỏ dại, đi đến bên mấy cây cột mới dừng lại, cũng ngừng hát bài đồng dao kì dị nọ, quay lại cười với chú út. Chú út nói, đứa bé đó cũng không phải cười mà chính xác hơn là nhe răng nheo mắt với chú. Cười xong, nó nhảy nhót đến bên cạnh chú út, chỉ một cái cột nói: “Đây là cha mình.” Chú út ngẩng đầu nhìn, lập tức sợ té đái. Chú nhìn thấy trên cột có một người đàn ông với sợ dây quấn quanh cổ, đung đưa qua lại. Người đàn ông đó mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, mắt mở trừng trừng, lưỡi thè ra thâm tím.

Đứa bé đó giới thiệu xong lại kéo chú út đến trước một cây cột khác nói: “Đây là mẹ mình nè.” Chú út tôi lại ngẩng đầu nhìn, thấy một người phụ nữ bị trói vào cây cột, toàn thân đẫm máu. Cả khuôn mặt bà ta hiện lên vẻ kinh hoảng sâu sắc, hai má bị cào rách, cái miệng mở to đến mức khó tin. Cổ của người phụ nữ cũng có một vết thương dài, còn đang nhỏ máu không ngừng.

Đứa bé giới thiệu mẹ nó xong, kéo tay chú út đến một cái cột khác nữa, chỉ vào cái xác có cái đầu bị chẻ làm đôi treo trên thân cột nói với chú: “Đây là em trai mình.”

Lại đến cây cột khác, đứa bé nói: “Đây là mình.” Chú út ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cỗ thi thể máu thịt lẫn lột treo trên thân cột, toàn bộ lớp da trên thân nó đã không thấy nữa. Bởi vì không có lớp da nên đôi mắt đứa bé bị lộ ra hoàn toàn, mũi chỉ còn sót lại hai cái lỗ nhỏ, cũng không có môi, chỉ có hai hàm răng trắng đang nhe ra. Dưới cằm của bộ thi thể lộ xương trắng, còn có những giọt chất dịch màu vàng không ngừng nhỏ xuống. Từ cổ xuống ngực đến mông bị lột sạch da lộ ra một lớp cơ thịt màu đỏ đen. Đùi và bắp chân bắp tay thì đến cơ thịt cũng không còn, chỉ sót lại những khúc xương, chỉ là trên mấy khúc xương ấy vẫn lơ thơ mấy sợi gân, nhìn càng thêm kinh khủng.

Đứa bé kéo kéo chú út đang ngẩn ngơ hỏi: “Mình có xinh không?”

Khi chú út đang run rẩy không biết nên trả lời thế nào thì đứa bé đó lại nói: “Đây là mình tự làm đó, lúc lột da đau lắm luôn.” Nói xong, lại kéo chú út đi thêm vài bước, chỉ một cây cột nói: “Đây là để dành cho cậu đó, cậu lên đi.” Chú út nhìn cây cột, bên trên có vô số những vết dinh nhổ ra để lại. Những vết đinh đó trước đây có lẽ đã từng đóng thứ gì đó, chỉ là đã bị han gỉ đến mục nát hết, chỉ còn lại những dấu vết không rõ ràng.

Đứa bé đẩy chú út đến trước cây cột, đưa tay lấy ra một sợi dây trói chú út lại, trói xong cười nói với chú: “Cậu phải thật thà một chút.”. Nói xong, đứa bé lại hát: “Cắt củ cải, cắt củ cải, cắt củ cải mang hầm xương, hầm xương chín một nửa…” nó vừa hát vừa tìm thứ gì đó trong đám cỏ.

Một lát sau nó vui vẻ reo lên: “A, tìm thấy rồi.” sau đó lại hát tiếp. Chú út nói, thứ đứa bé gái tìm thấy là mấy cái rìu, kiếm, cưa đục lung tung, bên trên đều loang lổ vết máu.

Chú út tôi hiểu rõ mấy thứ kia dùng để làm gì, nhưng vì cơ thể không động đậy được, đến nói cũng không nói được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đứa bé đó đưa cái rìu bổ về phía mình. Khi cái rìu vẫn chưa chạm tới chú út, đứa bé bỗng ngừng tay lại, hi hi cười nói với chú út: “Cậu nhớ nhé, chúng mình đang chơi trò chơi, cậu đừng sợ.”

Nói xong, nó dường như nhớ ra gì đó, vứt cái rìu qua một bên, cầm cái cưa lên, sờ sờ chân chú út nói: “Chém đầu mổ bụng gì mình cũng chơi rồi, lần này chúng mình dùng cưa đi.” Nói xong cầm cái cưa bắt đầu kéo tới kéo lui trên chân chú út. Đứa bé còn chưa kịp dùng sức, chú út tôi đã đau đến mức hét ầm lên, lần này, chú út phát hiện mình đã có thể phát ra âm thanh rồi.

Chú út sau khi phát hiện mình có thể nói được, bắt đầu hét ầm lên: “Chị dâu, chị dâu, bố, bố, cứu con!!!!”

Đứa bé gái nghe thấy chú tôi la hét, đột ngột ngừng tay lại, cười hi hi nói: “Cậu nhỏ tiếng chút, ồn ào quá đi mất!” Chú út nghe nó nói, sợ quá, tiếng hét nhỏ lại một chút. Đứa bé gái nói: “Hay là mình dạy cậu hát nhé!”

Đứa bé nói xong, tay lại tiếp tục cưa, miệng hát vang: “Em gái cõng búp bê / Đến công viên ngắm hoa / Búp bê khóc gọi mẹ / Chim non cười ha ha / Búp bê ơi búp bê / Tại sao em lại khóc?” Hát đến đây, nó ngẩng đầu hỏi chú út, mình hát có hay không?

Chú út nhìn đứa bé mặt dính đầy máu, run rẩy đau đơn nói: “Hay, hay…”

Đứa bé đưa tay lau lau máu dính trên mặt, cười với chú út. Đột nhiên nó phát hiện trên cổ chú út có đeo gì đó, vứt cái cưa qua một bên đưa tay cầm xem. Nhưng tay nó còn chưa chạm vào miếng ngọc đã thấy cổ chú út lóe lên một cái, một ánh chớp lóe lên đánh nó bay ra xa. Tia chớp vừa lóe lên, chú út bỗng cảm thấy mình có thể cử động rồi. Chú vội vàng đưa tay cởi sợi dây, nhưng sợi dây trơn tuột, không thể nào cởi được.

Lúc này, chú nghe thấy giọng nói lạnh lùng: “Có cần mình cởi giúp cậu không?”

3.

Chú út đang không biết xảy ra chuyện gì thì bỗng nghe thấy tiếng hét gọi: “Vân Tiên, Vân Tiên…”. Vân Tiên là tên của chú út. Bố mẹ tôi đều không bao giờ gọi chú út như thế, chỉ có ông cố và ông nội tôi mới gọi chú như vậy.

Chú út vừa nghe thấy có người thét gọi tên mình thì vớ vội lấy cái còi trên cổ thổi, đứa bé gái vừa nghe thấy tiếng còi đã lao đến bắt đầu khóc toáng lên nói: “Không cho cậu thổi, không cho cậu thổi…” Vừa gào khóc vừa cướp lấy cái còi trong tay chú út. Khi đứa bé gái sắp cướp được cái còi trong tay chú út, chú bỗng nghe thấy có tiếng hô lớn:

“Mênh mông linh sơn nhất trùng trùng,

Tả biên trùng lai hữu biên khinh.

Kim cương linh bảo vô lượng quang,

Cửu u tội quỷ đắc vĩnh sinh.

Chém!”

Cùng với tiếng hô lớn, chú út tôi cảm thấy sân tập dường như bị đốt cháy, giống như có một mảnh giấy mỏng bay từ xa đến lóe lên vài ngọn lửa nhỏ rồi biến thành tro. Cỏ dại xung quanh chú út, cột gỗ, người chết trên cột và cả đứa bé gái đó đều giống như mảnh giấy kia, cũng bị đốt thành tro.

Chú út tôi lúc này mới nhận ra, chú đang dựa vào cột cờ trong trường, quanh người quấn vải rách. Bố tôi đang đẩy xe đạp và đứng cách đó không xa, ông cố tay đang chụm lại đứng sau lưng bố tôi.

Chú út tôi vừa thấy ông cố thì òa khóc lên ầm ỹ: “Ông nội, ông nội”. Ông cố tôi run run muốn chạy lên chỗ chú tôi thì bị bố tôi chặn lại. Bố tôi chạy tới mấy bước vội vàng ôm chú út tôi vào lòng.

Ba người bọn họ về đến nhà thì trời cũng đã gần sáng, mẹ tôi ôm lấy chú út mà khóc ầm ỹ. Ông nội tôi cũng khóc, hỏi chú út tôi đi đâu. Chú út không biết trả lời như thế nào, lần lượt kể lại mọi chuyện. Ông nội tôi nghe tức đến run tay, dậm chân mắng: “Lại dám động đến con trai ông.”

Trời vừa sáng, ông nội tôi dẫn người đi đến sân tập đào bới. Lúc đầu hiệu trưởng còn cản lại, nhưng khi nhìn thấy thứ ông nội tôi đào lên thì lập tức im bặt.

Hôm đó trường chúng tôi được nghỉ ba ngày. Sau này nghe kể mới biết, bọn họ đào lên được trong sân trường rất nhiều mảnh xương người. Ông nội tôi đã nhìn thấy nhiều xác chết, đương nhiên có thể nhìn ra, đây đều là xác của trẻ con, vì cho dù là răng hay xương đều còn rất nhỏ.

Bên dưới đám xương vụn còn có bốn bộ cái xác còn nguyên. Trong đó hai cái xác người lớn, một cái bị cứa cổ. Cái thứ ba là của một đứa trẻ, đầu bị chẻ làm đôi. Cái xác thứ tư kì dị nhất, không thấy có vết thương nào, chỉ là da khắp người đều không còn nữa.

Trên bãi cỏ ấy, ông nội tôi cho người đốt một đống lửa, bỏ bốn cái xác ấy vào thiêu. Lúc đầu lửa không thể nào cháy lên được. Ông nội tôi giận quá, cắn đầu lưỡi nhổ vào đống củi một ngụm máu, củi mới từ từ bắt lửa cháy lên được.

Lửa cháy gần hết, ba cái xác đã vỡ vụn nhưng cái xác thứ tư cháy thế nào cũng không bị biến dạng. Ông nội cho người đổ dầu vào, lại thêm vào một tờ bùa, lúc này mới đốt cháy được nó.

Buổi tối hôm đó, chú út tôi nằm mơ, mơ đứa bé gái đó đến tìm chú út. Đứa bé gái đứng ở đầu giường chú, vừa khóc vừa năn nỉ chú út đừng có đốt nó nữa, chỉ cần không đốt nó, nó sẽ trả lại chân cho chú. Chú út bực mình, mặc kệ đứa bé khóc lóc không thèm trả lời nó.

Sáng ngày thứ hai, chú út kể chuyện này với ông nội. Ông nội vô cùng kinh ngạc phát hiện, chân của chú út đã không còn cảm giác nữa. Ông nội tôi vội vàng chạy đến trường mới thấy cái xác đã bị đốt cháy hết, chỉ còn sót lại mấy khúc xương xám ngoét.

Có một lần, lúc ăn cơm với mọi người, ông nội tôi rượu vào lời ra, nhắc đến chuyện gia đình đứa bé ở sân tập. Đó là chuyện ba năm trước khi xảy ra chuyện chú út. Bố đứa bé gái ấy là một người bán vải, không biết tại sao đột nhiên phát điên, giết sạch cả nhà, bi thảm không sao kể xiết. Lúc đó trên huyện có điều cảnh sát xuống xem xét qua loa rồi kết án, sau đó mang người đi chôn. Chỗ chôn thuộc về đất của trường học. Từ khi gia đình đó bị chôn, trong thôn đã mất tích mấy đứa trẻ. Cứ ngỡ trẻ con đi lạc mất tích, không ngờ đến việc bị chôn cùng với gia đình đứa bé nọ.

Sau này lại xảy ra vài chuyện tương tự, chỉ là có ông cố tôi nên đều có thể hóa nguy thành an. Tôi đã từng hỏi chú út, chú út nói, ông cố nói với chú, chú sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, vốn rất dễ thu hút những thứ không sạch sẽ.

Nhưng từ khi xảy ra việc đó, chú út tôi cũng không đi học nữa mà cùng ông nội tôi chạy đông chạy tây, đi khắp nơi để khám chân. Bác sĩ khi nhìn thấy chân chú tôi đều rất kinh ngạc, nói chưa bao giờ thấy loại bệnh tương tự. Khi kiểm tra thì thấy, hai chân chú út trao đổi chất bình thường, các tổ chức trên chân cũng khỏe mạnh, chỉ là dây thần kinh ở chân đã không còn phản ứng.

Ông cố tôi khuyên ông nội đừng cố chấp nữa, các đạo trưởng Ngũ Long Quan còn không chữa được, đi mấy bệnh viện đó thì được tích sự gì.

Từ đó về sau, chú út tôi ở nhà theo ông cố tôi học tập, mãi cho đến lúc ông cố tôi qua đời. Trước khi ông cố tôi mất có bảo chú út tôi bốc cho một quẻ, xem số mệnh của mình. Chú út tôi sau khi xem quẻ nói: “Không qua được 89 tuổi.” Lúc đó ông cố tôi đã 88 tuổi rồi. Khi đó, ông nội tôi cũng có mặt, ông mắng chú út: “Thôi đừng có nói bừa nữa, ông nội mày nếu không sống được đến 100 thì tao theo họ mày.” Sau này khi ông cố tôi mất, quả thực chưa được 89 tuổi, còn cách sinh nhật đúng 7 ngày.

Chỉ có điều, chân của chú út tôi đến bây giờ vẫn không có cảm giác, tìm bao nhiêu người chữa cũng không có hiệu quả, thực sự trở thành người tàn tật.

—- Hết —-

You may also like

Leave a Comment