(Được tìm thấy trong sổ tay của một du khách Mỹ đánh rơi trên bãi biển Đà nẵng, Việt Nam).
– Ăn đi: Không có nghĩa là vừa ăn vừa đi mà chỉ nhắc nhở ai đó ăn mạnh vào.
– Ăn mặc: Không có ăn chi cả mà chỉ có mặc không thôi.
– Ăn nói: Cũng không ăn chi cả mà chỉ nói không thôi.
– Buồn cười : Không có buồn gì cả mà chỉ có cười không mà thôi.
– Cà lăm, Cà nhắc, Cà chớn, Cà khịa, Cà rịch, Cà tang: Không phải những loại Cà để ăn,mà những tật không hay của người ta.
– Đánh Giày: Không phải là Phang, Đánh, đập, đá vào Giày mà là “o bế “, làm đẹp cho Giày.
– Đánh Răng: Không phải là Đánh, Đập. . cho Răng đau, mà dùng bàn chải và kem làm cho sạch răng mà thôi.
– Đi Cầu : Là đi vô toilet chứ không phải lái xe hay chạy qua cầu đâu.
– Hai Vợ Chồng : Không có nghĩa là 2 Vợ 1 Chồng mà chỉ có 1 Vợ 1 Chồng thôi.
– Hai Ông Bà: Không có nghĩa là 2 Ông 1 Bà, mà chỉ có 1 Ông 1 Bà thôi.
– Làm thinh; Không có làm việc gì cả mà chỉ yên lặng , không nói năng chi hết.
– Làm biếng: Cũng không có làm chi hết mà chỉ . . .chơi không mà thôi.
– La cà : không la rầy ai cả mà rề rà (?) ghé chỗ này chỗ kia.
– Làm răng (mần răng) : Làm thế nào chứ không phải đi chữa Răng đau đâu.
– Ngâm thơ : Không phải là đem lá thơ ngâm vô nước, mà là đọc, kéo từng chữ cho dài ra, cho người ta nghe hay hay.
– Nhà tôi: Không phải là cái nhà để ở mà NGƯỜI BẠN ĐỜI hay MỘT NỬA KIA… của mình.
– Nhà thơ, nhà văn, nhà báo: Không có nghĩa là nhà để chứa những bài thơ, bài văn hay báo chí, mà là chỉ người làm thơ, viết văn, viết báo…
– Ông Sui: Là Ba mình gọi Ba của vợ mình, chứ không có nghĩa là ” Mr. Unlucky” đâu.
– Tục ngữ: Không phải là những lời thô tục, mà là những lời dạy dỗ quý báu trong dân gian.